Nhìn lên di ảnh của Mười, con bé rưng rưng nước mắt. Không hiểu sao, khi ấy Tường Vân cảm nhận khóe mắt trên di ảnh của mình, khẽ lăn ra hai hàng lệ.
“ Chú ơi..con nhớ lắm.”
Đôi môi run bần bật, mãi mới thốt ra thành câu. Bỗng, một cơn gió lạnh ngắt như tuyết từ ngoài vườn thổi thốc vào mấy cây hương trong bát trước bàn thờ Mười bùng cháy đỏ rực.
Tường Vân hoảng hốt lùi lại, chăm chăm vào bát hương đang cháy mà thốt lên:
“ Thím ơi, cháy..cháy..bát hương trên linh cữu của bị cháy.”
Thím Mười bật dậy đi ra khỏi buồng, miệng làu bàu tỏ vẻ khó chịu:
“ Lại chuyện gì nữa? Mày không để tao chợp mắt một chút hả con ranh này?”
Vừa , thím Mười vừa mắt nhắm mắt mở bước đến, thấy bát hương đang bùng cháy dữ dội, tự dưng thím Mười nổi đóa, nắm cổ áo Tường Vân kéo xềnh xệch đến cạnh quan tài, chỉ vào đó tức giận quát.
“ Tao vừa đi khỏi bay đã bàn thờ của mày tanh bành ra thế này đấy hả? Khi còn sống mày thương mày nhất kia mà, mà khi ông ấy chết mày cũng không để ông ấy ra đi thanh thản. Đã thế đừng trách tao ác.”
“ Không..không phải tại con đâu thím ơi. Là bát hương tự cháy, tự cháy thật mà!”
“ Tao tin mày chắc.?” Thím Mười trợn mắt nghiến răng rít lên.
“ Đừng mà thím ơi, tha cho con!”
Mặc kệ con bé giải thích và van xin, đang trong cơn tức giận nên thím Mười đưa tay nhổ cả nắm hương đang cháy phừng phừng trong bát, chẳng thương xót gì con bé định dúi cả nắm hương vào mặt thì bất ngờ nắm hương vụt tắt.
Bàn tay thím Mười nới lỏng, ánh mắt có chút sợ sệt nên buông tay ra khỏi cổ áo. Nắm hương trên tay cũng rơi xuống đất.
Tường Vân chỉ ra ngoài bụi chuối cạnh giếng và :
“ Thím ơi, Mười về. Chú Mười về thăm nhà kìa thím.”
Tường Vân thấy Mười đứng đó, người ngợm ướt sũng nước mưa. Hai mắt buồn bã vào nhà một cách vô hồn, rồi lặng lẽ quay đi. Bóng Mười tan biến trong làn mưa, xen lẫn tiếng gió rít điên cuồng.
“ Mày điên hả Tường Vân? Chú mày chết rồi, xác mày vẫn còn nằm đó.”
Dưới ánh đèn dầu đỏ quạch leo lét hắt ra, di ảnh Mười bỗng bị đổ nằm úp xuống. Thím Mười giật mình, lùi lại sát chỗ Tưởng Vân sợ hãi lắp bắp hỏi:
“ Chú bay.. bay..ông ấy đi chưa?”
Lúc đó, cụ Doãn chống gậy từ trong buồng bước ra, giọng rất khẽ vang lên:
“ Là con trai về thăm nhà đấy. Chắc hẳn trong lòng nó không yên, nên mới không đành đi xa gia đình.”
Cụ Doãn đi đến dựng di ảnh của con trai mình đặt lại chỗ cũ cho ngay ngắn, rồi ngoảnh lại Tường Vân hiền từ, :
“ Cháu , mang hương lại đây cho bà. Nhà có người thân vừa mới mất thì không để hương tắt.”
Bạn thấy sao?