Ngược Tâm Cành Vàng [...] – Chương 1

Con tôi vì một tên côn đồ mà ép tôi nhường một nửa cổ phần cho bố hắn, còn bắt nạt hoa khôi lớp.

Vậy nên tôi quăng cho hoa khôi lớp một viên kim cương vàng 10 carat, nhận con nuôi.

Còn con ruột?

Khóa thẻ tín dụng, cắt đứt quan hệ, để nó cùng côn đồ nghèo hèn sống với nhau.

Nick chính hủy rồi, chẳng phải có ngay một nick phụ xinh đẹp hơn sao?

01

Trợ lý tôi cẩn thận, chắc nghĩ tôi sẽ nổi điên, đập vỡ ly hay gì đó.

Nhưng tôi thì không.

Là một nữ doanh nhân tự thân lọt vào danh sách Forbes, tôi có đủ bản lĩnh.

“Chủ tịch Thạch, thẻ tín dụng của tiểu thư Thạch đã bị đóng băng.”

Tôi phẩy tay: “Không cần đóng băng, thẻ đó là thẻ phụ, hủy luôn đi.”

“Cái này… vâng.”

“À đúng rồi, chiều nay đưa tôi hồ sơ của hoa khôi lớp mà Thạch Anh đã đánh.”

Hoa khôi lớp này là người bị con tôi bắt nạt ở trường.

Từ nhỏ tôi đã dạy nó phải chủ , muốn gì thì phải tự mình giành lấy.

Nhưng không phải là để nó mê trai mù quáng rồi còn đi bắt nạt học.

Hồi nhỏ nhà tôi nghèo, cũng từng là nạn nhân của bạo lực học đường, nên chuyện này là ranh giới không thể chạm vào!

Đúng lúc này, điện thoại riêng của tôi đổ chuông.

Là một số lạ.

Tôi nhíu mày, phất tay ra hiệu cho trợ lý ở lại.

Nghe máy, bật loa ngoài.

“Chào , cháu là Trần Gia Bằng, trai của Thạch Anh.”

Tôi lật một trang tài liệu, không gì.

Tên nhãi này chắc nghĩ mình nắm điểm yếu của tôi nên tiếp tục:

“Cô à, không cần phải thế đâu. Bây giờ Thạch Anh rất cháu, không chấp nhận cháu chẳng khác nào khiến con mình chịu khổ.

Cô cũng biết tính con bé rồi mà, cháu thật lòng muốn người một nhà với , cũng không hề thao túng tâm lý nó.

Nếu không, lỡ nó xảy ra chuyện gì, chẳng phải cũng đau lòng sao?

Hay là thế này nhé , mở lại thẻ tín dụng cho nó trước, rồi cháu sẽ từ từ khuyên nhủ nó…”

Rầm!

Tôi nện mạnh chiếc ly ba mươi ngàn tệ xuống bàn.

“Tiểu Hứa, tại sao lại có cuộc gọi không hẹn trước đến máy tôi?”

Trợ lý lập tức hiểu ý, lớn tiếng đáp:

“Xin lỗi chủ tịch Thạch, là lỗi của tôi! Tôi sẽ liên hệ cảnh sát ngay để tra nguồn gốc số điện thoại này…”

Cạch.

Đầu dây bên kia lập tức cúp máy.

Tôi ung dung lau chiếc ly của mình.

Trần Gia Bằng, tên côn đồ này đã vào đồn ba lần vì rối trật tự.

Ba phút sau, cuộc gọi từ “cựu con ” của tôi nối tiếp ngay lập tức.

“Mẹ! Mẹ dám khóa thẻ của con?”

“Gọi tôi là chủ tịch Thạch.”

“Cái… gì?”

“Từ nay, muốn gặp tôi thì trước tiên phải có báo cáo dự án, đặt lịch hẹn với Tiểu Hứa trước mười ngày việc.”

Đầu dây im lặng năm giây, chắc con bé bị sét đánh trúng rồi.

Sau đó, tiếng hét điên cuồng vang lên.

“Mẹ bị sao ? Chỉ vì một con nhà nghèo mà mẹ thế với con sao? Con bây giờ cần…”

Tôi cắt ngang:

“Từ trước đến nay tôi dạy con thế nào?”

“Hả?”

“Bạo lực học đường là ranh giới của tôi.”

“Dù con có là con ruột cũng không ngoại lệ.”

Thạch Anh im lặng một lúc, chắc cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.

“Mẹ… con sai rồi, con chỉ là quá muốn ở bên Gia Bằng thôi… Mẹ, mẹ cho con ba mươi ngàn không? Con đã hứa sẽ mua tặng ấy một chiếc ván trượt.”

Tôi suýt bật vì tức giận.

“Từ nay trở đi, quyền thừa kế, tài sản, cổ phần công ty…

Không còn liên quan gì đến con nữa.”

“Tôi tin rằng đích thực của cậu vẫn sẽ cậu. Chúc cậu hạnh phúc.”

02

Một giờ sau, hồ sơ của hoa khôi lớp – Điền Vi – đã nằm trong tay Tiểu Hứa.

“Điền Vi bà nội nuôi lớn, cha ấy mất sớm vì tai nạn lao trên công trường.

Mẹ tái hôn, không còn quan tâm.

Bà nội không có thu nhập, cuộc sống chủ yếu dựa vào tiền bồi thường từ tai nạn của cha ấy.

Cô ấy tuyển thẳng vào trường trọng điểm nhờ thành tích học tập xuất sắc.”

Tôi lật xem hồ sơ: “Còn Trần Gia Bằng?”

“Thằng nhãi này… À không, Trần Gia Bằng từng khoe khoang với bè rằng mình có thể tán đổ hoa khôi trong vòng nửa tháng.

Sau một loạt chiêu trò tấn công cảm, hắn cũng cưa đổ Điền Vi.

Nhưng khi hắn dụ dỗ ấy vào khách sạn, Điền Vi không đồng ý.

Nghe ấy còn bị hắn tát một cái.”

Tôi tấm ảnh hồ sơ của Điền Vi – một tấm ảnh 3×4 nền trắng.

Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đôi môi mím chặt, khuôn mặt điềm tĩnh phảng phất dấu vết của cuộc đời khắc nghiệt.

“Tại sao Thạch Anh lại xen vào chuyện này?”

“Tiểu thư Thạch để mắt đến Trần Gia Bằng trong đại hội thể thao của trường.

Sau khi biết hắn từng qua lại với Điền Vi, ấy liền tìm ấy chuyện.”

Trợ lý nở một nụ khinh bỉ:

“Lúc tiểu thư Thạch bẻ gãy cổ tay Điền Vi, chính Trần Gia Bằng là người giữ chặt ấy lại.”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh: “Gọi thêm vài vệ sĩ.

Tìm thêm hai luật sư có kinh nghiệm, sẵn sàng chờ lệnh.”

Sau đó, tôi bảo họ sắp xếp cho Điền Vi một phòng bệnh riêng biệt.

Tối nay, tôi sẽ đến gặp ấy.

Nhưng chưa kịp đến, Tiểu Hứa đã báo tin:

“Thạch Anh và Trần Gia Bằng đến bệnh viện loạn!”

Khi tôi đến nơi, hai đứa nó đã bị vệ sĩ kéo ra khỏi cửa phòng bệnh.

Trần Gia Bằng mặc một bộ đồ hiệu giá cả nghìn tệ, hoàn toàn không phù hợp với điều kiện gia đình hắn.

Còn Thạch Anh, con bé mặc một chiếc váy hàng hiệu bình dân mà trước đây nó chẳng bao giờ thèm ngó đến.

Chiếc vòng tay kim cương Hermes thích cũng đã biến mất.

Tôi nhếch môi.

Cầm đi cầm đồ rồi à?

Cũng tốt thôi.

Cái vòng 400.000 tệ đó vốn là thứ xa xỉ cuối cùng của nó.

Vừa thấy tôi, Thạch Anh liền phát điên:

“Mẹ, mẹ có đáng không? Chính con tiện nhân này khiêu khích con trước!”

Tôi chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên.

Thạch Anh theo phản xạ lùi lại hai bước, vệ sĩ đứng cạnh cũng lập tức vào tư thế sẵn sàng.

Tôi bước vào phòng bệnh.

Điền Vi đang nửa ngồi nửa nằm, lạnh lùng tôi.

này rất đẹp.

Đẹp hơn con bé Thạch Anh đã bị chiều hư rất nhiều.

Tôi đi đến bên giường, cúi người hành lễ.

Sắc mặt Thạch Anh lập tức tái nhợt.

Tôi biết Điền Vi chắc chắn đang nghĩ tôi là loại phụ huynh độc nuông chiều con mình.

Tôi cũng chẳng cần giải thích.

Tôi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đóng gói tinh tế, đưa cho ấy.

“Điền Vi, dì là Thạch Uyển Anh.

Với tư cách là mẹ ruột của Thạch Anh, dì chân thành xin lỗi .”

Điền Vi không nhận, cũng không tôi.

Tôi vỗ tay, ra hiệu cho luật sư bước lên.

“Luật sư Dương, theo hồ sơ bệnh án, thương tích này xếp vào mức nào?”

Luật sư xem qua rồi đáp:

“Gãy xương cổ tay phải, tổn thương phần mềm.

Theo luật, tính là thương tích nhẹ.”

Tôi quay sang Thạch Anh:

“Xem ra con vẫn còn may mắn đấy.

Thương tích nhẹ thì chỉ bị tạm giam 15 ngày mà thôi.”

Thạch Anh tròn mắt hoảng sợ, chưa kịp lên tiếng, Trần Gia Bằng đã chộp lấy cơ hội:

“Dì à, dù sao đây cũng là con ruột của dì, hà tất phải ?”

Tôi không trả lời, chỉ đi vào phòng khách nhỏ trong bệnh viện, ung dung ngồi xuống, lấy ra một điếu xì gà Cuba và châm lửa.

Thằng nhãi bị tôi phớt lờ, sắc mặt tái xanh.

Nhưng ánh mắt hắn lại dán chặt vào điếu xì gà của tôi.

Một thằng lưu manh hút thuốc quanh năm, thấy xì gà thượng hạng sẽ nghĩ gì?

Tôi thầm.

Quả nhiên, hắn đảo mắt một vòng, đổi giọng ngay lập tức.

“Dì à, dù dì không thích cháu, cháu vẫn muốn một câu…”

Hắn liếc tôi, thấy tôi không gọi vệ sĩ vào, bèn nuốt nước bọt, tiếp tục:

“Hút thuốc có cho sức khỏe, dì là người bận rộn, nhất định phải giữ gìn thân thể.

Tốt nhất là nên bớt hút thuốc đi ạ.”

Tôi bật thành tiếng.

“Biết không? Tôi không chỉ thích hút thuốc.”

Tôi nhả ra một vòng khói, nâng tay lên:

“Còn thích dạy dỗ mấy thằng đàn ông lắm chuyện nữa.”

Tôi vẫy tay:

“Đánh.”

Vệ sĩ lập tức lao vào.

Sau một trận đá túi bụi, tôi xách cái mặt bầm dập đầy máu của Trần Gia Bằng đến trước giường bệnh của Điền Vi.

“Bây giờ, xin lỗi ấy đi.”

Sau đó, tôi đá hắn ra khỏi phòng bệnh.

Trước khi đi, tôi búng phần tàn cuối cùng của điếu xì gà lên mặt hắn.

“Thưởng cho cậu đấy. Cả đời này, cậu chỉ có một cơ hội để hút loại xì gà này thôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...