Ngược Đường Đến Tự [...] – Chương 5

“Lúc đó mày ở đâu mà không tao mới là người hạnh phúc?”

“Từ nhỏ chỉ cần mày thích cái gì, ai cũng bắt tao nhường. Mày sai luôn có người bảo vệ, dù có tổn thương tao cũng chẳng ai quan tâm.”

“Giang Tri An, mặt mũi nào để mày chữ ‘thảm ’?”

Trong nguyên tác, nữ chính chỉ cần khiến cha không hài lòng sẽ bị .

Có khi bị nhốt cùng chó dưới tầng hầm, có khi bị bỏ đói hai ba ngày.

Cô từng nghĩ cha mình nghiêm khắc, nên sống luôn dè chừng.

Cho đến khi nữ phụ xuất hiện.

Cô ta có thể nũng với cha, tùy hứng cáu kỉnh.

Ngay cả Cố Giang Niên lạnh lùng cũng thường xuyên vì ta mà lệ.

Về sau, mỗi năm sinh nhật nữ chính đều chỉ ước hạnh phúc như Giang Tri An.

Nhưng từng năm trôi qua đến lúc chết, vẫn chưa một lần chạm vào hạnh phúc đó.

Giang Tri An bị tôi tát đến ngơ ngác, nước mắt cứ thế rơi mãi không ngừng.

Vài phút sau, cảnh sát cùng Cố Giang Niên đến.

Cảnh sát xuất trình thẻ ngành rồi lập tức còng tay Giang Tri An đang ngồi bệt dưới đất.

Giang Tri An hoảng loạn, ôm lấy chân Cố Giang Niên, khóc đến nghẹt thở.

“Anh Giang Niên! Mau… mau cứu em! Em không muốn vào tù! Em không muốn!”

Người từng nâng niu ta như báu vật – lúc này chỉ lạnh lùng , quay sang cảnh sát ra lệnh:

“Đưa đi. Thẩm vấn kỹ vào.”

Cùng lúc đó, tiếng hệ thống vang lên.

“Chúc mừng ký chủ, đã thay đổi tiết ‘vào tù’ thành công.”

Tôi cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.

Cố Giang Niên bước lại gần, ánh mắt đầy áy náy.

“Anh sẽ phối hợp để cảnh sát điều tra rõ ràng, công khai với dư luận, trả lại công bằng cho em. Thời gian qua là lỗi của , sẽ bù đắp.”

Nghe thì là xin lỗi, giọng điệu vẫn cao cao tại thượng.

Tôi nheo mắt.

“Bù đắp? Vậy bù đắp gì cũng à?”

“Cái gì cũng .”

Sau khi chào tạm biệt Tề Tâm, tôi đưa Cố Giang Niên tới cục dân chính.

“Đến đây gì?”

“Anh sẽ bù đắp đúng không? Vậy thì cùng tôi đi thủ tục ly hôn.”

Cố Giang Niên sững bước, không dám tin, “Em chắc chứ?”

Tôi giơ cao đơn ly hôn, nhạt.

“Tôi rất chắc. Dù không đồng ý, tôi cũng sẽ kiện đến cùng.”

Cố Giang Niên tôi thật sâu, môi mím chặt.

“Được, đồng ý.”

Sau khi nhận giấy chứng nhận ly hôn, hệ thống vang lên lần cuối.

“Chúc mừng ký chủ đã ly hôn thành công. Mười hai giờ đêm nay, sẽ mang toàn bộ tài sản của nam chính trở về thế giới ban đầu. Nguyên chủ sẽ tỉnh lại sau mười hai giờ, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

Trước cổng cục dân chính, tâm trạng tôi khá tốt, vừa xoay người định rời đi thì Cố Giang Niên gọi tôi lại, vẻ mặt phức tạp.

“Anh biết em đang giận, chờ em nguôi rồi, quay lại tìm tái hôn nhé. Vị trí Cố phu nhân, mãi mãi là của em.”

Nữ chính từng ta đến khắc cốt ghi tâm, nên ta có ý nghĩ này cũng dễ hiểu.

Tôi lười đáp, giơ tay bắt taxi, thẳng hướng về nhà cũ.

Tề Tâm gọi tới, nghe tôi đã lấy giấy ly hôn, còn vui mừng hơn cả tôi.

“Chúc mừng chúc mừng! Giải quyết xong hết rồi, cũng ly hôn với Cố Giang Niên rồi, tối nay qua nhà tao đi, tụi mình uống chút rượu.”

Tôi nhẹ, “Tạm thời không , tao còn chút việc phải . Lần sau nhé. À đúng rồi, lát tao sẽ đưa mẹ tao vào viện kiểm tra, thời gian tới phiền mày trông chừng giúp.”

Tề Tâm không hỏi thêm gì, liền đồng ý.

“Không thành vấn đề, mẹ mày cứ giao cho tao, chờ mày quay lại.”

Đưa mẹ nữ chính vào bệnh viện xong, tôi đặt vé máy bay đi Iceland.

Tôi nhớ trong nguyên tác, cha nữ chính luôn bắt tập trung học hành, mỗi lần đi du lịch đều chỉ dẫn theo nữ phụ.

Sau mỗi chuyến đi, nữ phụ đều khoe khoang với nữ chính, có lần còn cho xem bức ảnh cực quang ở Iceland – đẹp đến mức nữ chính kinh ngạc.

Từ đó, Iceland trở thành nơi mà khao khát nhất.

Cô từng lên kế hoạch, sau khi cưới sẽ rủ nam chính cùng đi Iceland.

Đáng tiếc, còn chưa kịp ngỏ lời, đã bị đẩy vào tù.

Lần này, tôi thay hoàn thành nguyện ước.

Tôi đến trung tâm thương mại mua một số vật dụng cần thiết, kèm hai bộ quần áo, rồi xách máy ảnh chạy ra sân bay.

Trong phòng chờ, tôi viết một bức thư gửi cho nguyên chủ, tóm tắt lại toàn bộ sự việc.

Sắp đến mười hai giờ đêm, nhân viên đến thông báo chuẩn bị lên máy bay.

Tôi cẩn thận nhét thư vào túi áo, đứng dậy bước lên máy bay.

Nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, tôi bất giác khẽ cong môi.

Tạm biệt, Giang Đường.

5

Kim đồng hồ vượt qua 12 giờ đêm, tôi như mong đợi trở về thế giới thực.

Hệ thống đã quy đổi toàn bộ tài sản của nam chính thành tiền mặt và chuyển hết vào tài khoản của tôi.

Tôi trong chớp mắt trở thành một nữ đại gia nghìn tỷ.

Không chút do dự, tôi nộp đơn nghỉ việc, thậm chí còn không cần cả khoản bồi thường n+1.

Ngay sau đó, tôi rủ thân đi chọn siêu xe, dọn vào biệt thự.

Ba năm chìm đắm trong cuộc sống xa hoa, tôi cờ thấy lại quyển truyện ngược kia trên giá sách phủ bụi.

Khi mở lại, cốt truyện bên trong đã hoàn toàn thay đổi.

Nữ phụ vào tù, công ty của nam chính đột ngột sản, phải đi công ăn lương như bao người khác.

Tình tiết này khiến tôi đọc mà lòng khoan khoái vô cùng.

Đến cuối truyện tôi phát hiện thêm một phần “Tự sự của nữ chính” thêm vào một cách khó hiểu.

Tôi vô thức đọc thành tiếng:

“Bước ngoặt cuộc đời tôi, là nhờ một đến từ thế giới khác.”

“Chuyện thật kỳ lạ, rõ ràng giây trước tôi còn ở bệnh viện, bị Cố Giang Niên ép hiến thận, mà khi mở mắt ra, tôi đã ở trên chuyến bay tới Iceland, trong túi còn có thêm một bức thư…”

Nội dung bức thư khiến tôi khó tin.

Có một dũng cảm, tự xưng là người xuyên không, đã giúp tôi thay đổi vận mệnh.

Cô ấy viết: Hy vọng khi tôi mở mắt ra, người đầu tiên thấy không phải là kẻ cặn bã, mà là bầu trời rực rỡ ánh cực quang.

Hy vọng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ từng tổn thương và bắt nạt mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...