9
Cha tôi là công nhân bình thường, mẹ tôi thất nghiệp. Năm đó, ông ngoại tôi bị bệnh và phải hóa trị, gia đình tôi bán cả nhà lẫn đất cũng không đủ tiền chi trả viện phí và hậu phẫu. Nhà tôi đã vay ngân hàng, người thân bè cũng không còn ai để mượn nữa.
Khi đó, toàn bộ số tiền tôi và Chu Tẫn kiếm đều đổ vào chữa bệnh cho gia đình tôi. Giữa chừng, tôi đã vài lần đề nghị chia tay, chỉ lạnh mặt quở trách tôi. Đến nỗi sau này, khi mẹ tìm đến tôi, tôi lại thấy như giải thoát, bởi tôi nghĩ rằng cuộc đời của Chu Tẫn không nên trở nên khổ sở như vì tôi. Cuối cùng, tôi cũng có lý do chính đáng để rời xa .
Sau đó, bặt vô âm tín. Dù tôi tìm kiếm thế nào cũng không thấy . Không còn cách nào khác, tôi đành tiếp cận Giang Minh Sơ. Về sau, dường như Giang Minh Sơ thật lòng với tôi, còn Hồ Hi Nguyệt thì chính là đường lui mà tôi tự tìm cho mình.
Giang Minh Sơ chậm rãi đứng dậy từ mặt đất, hỏi tôi:
“Hứa Xán, tôi nghe xem, tôi là gì đối với ?”
Tôi đáp:
“Nếu bây giờ rời đi, sẽ là em họ tôi. Nếu cứ cố chấp không rời, thì chính là hòn đá cản đường giữa tôi và Chu Tẫn.”
Thời gian tôi nằm viện nửa năm, Giang Minh Sơ đã từng đến thăm.
Anh luôn chọn lúc tôi đang ngủ, để lại những phần thức ăn nhạt nhẽo trong hộp mang về. Khi tôi hỏi, bảo rằng mua từ bên ngoài. Nhưng tôi biết đó là do tự nấu, vì đồ ăn mua ngoài không bao giờ khó ăn đến thế.
Tôi mỗi ngày đều đ,au đớn đến không ngủ nổi, nên chuyện gì cũng biết, chỉ có thể giả vờ không hay.
Nước mắt của Giang Minh Sơ rơi xuống đất mà không hề báo trước. Anh lau mặt một cách thô bạo, rồi quay người đi ra ngoài. Đến cửa, ngoái đầu lại tôi một lần:
“Hứa Xán, ngay cả cũng không biết. Thật ra tôi biết khi đang ngủ trông như thế nào. Lần đầu tiên tôi gặp cũng không phải ở công ty.”
Tim tôi bỗng nhói lên một chút. Thì ra cũng luôn biết rằng tôi hiểu rõ mọi chuyện.
Nhưng không phải là độc quyền sao? Nếu thích tôi, sao có thể ngoại mà không hề áy náy?
Chưa bàn đến chuyện khác, ít nhất đã từng lòng với Hồ Hi Nguyệt. Dù tôi không rõ là vì ấy giống tôi đôi chút, hay cố dùng việc ngoại để chứng minh điều gì đó hoặc níu kéo cái gì đó.
Khi tôi đóng cửa, liền thấy Chu Tẫn đang dựa vào lan can, mặt đầy vẻ trầm tư.
Tôi ngẩn người:
“Sao lại đến đây?”
Giọng trầm thấp:
“Tôi vừa định đi thì thấy ta đến, sợ gặp chuyện.”
Hẳn là đã nghe đoạn đối thoại giữa tôi và Giang Minh Sơ.
Tôi ngượng ngùng ho một tiếng:
“Chuyện đó…”
Chu Tẫn bất ngờ kéo tôi vào lòng.
Sau bốn năm, cái ôm của không hề khiến tôi cảm thấy xa lạ, như thể chúng tôi vốn dĩ nên như thế này.
Một lúc lâu sau, mới :
“Hứa Xán, đúng là một con sói mắt trắng.”
Nhưng cuối cùng, vẫn cầu hôn con sói mắt trắng này.
10
Video cầu hôn của Chu Tẫn lan truyền khắp vòng bè, trở thành tiêu chuẩn mà các cầu trai phải học theo.
Tôi vốn không phải người dễ khóc, trong video, tôi khóc không thành tiếng, như thể trước đây đã khiến tôi chịu ấm ức lớn đến nhường nào.
Tối hôm đó, Hồ Hi Nguyệt lại gửi tin nhắn cho tài khoản phụ của tôi:
“Con tiện nhân đó sắp kết hôn rồi. Thật tốt, Giang Minh Sơ đúng là đáng đời, ta nên mà không đáp lại, nên bị ta hành hạ, nên ch,et đi.”
Kể từ khi tôi đồng ý chia tay Giang Minh Sơ, tôi không trả lời tin nhắn của ta nữa. Nhưng dường như ta không bận tâm, thậm chí còn coi tôi như cái hố tâm sự.
Tôi thấy cảm của ta dần dần sụp đổ, lời ngày một độc ác hơn.
Cô ta :
“Giang Minh Sơ là của tôi. Dù ch,et tôi cũng phải ch,et cùng ấy. Ai dám tiếp cận ấy, tôi sẽ gi,et người đó.”
Vài ngày sau, ta lại nhắn:
“Giang Minh Sơ mấy ngày nay không về nhà. Tôi phải sao? Cô chỉ tôi đi, tôi cầu xin , tôi không thể sống thiếu ấy.”
Tôi gửi cho ta một tin nhắn cuối cùng:
“Khi chọn xen vào cảm của người khác, chưa từng nghĩ rằng cách có thứ này chính là cách sẽ mất nó sao?”
Gửi xong, tôi xóa luôn tài khoản phụ.
Không lâu sau, tin Hồ Hi Nguyệt dùng d,ao tấn công người khác bị phanh phui.
Cô ta đ,âm mới của Giang Minh Sơ, bị kết án vì tội cố ý thương tích và phải vào tù. Chính Giang Minh Sơ là người báo cảnh sát.
Khi tôi đọc tin tức, tôi đang chọn hộp đựng kẹo cưới. Vừa quay đầu lại, liền thấy Giang Minh Sơ, người đã vài tháng không gặp, bước vào cửa.
Anh gầy hơn trước, có thể thấy đang cố kéo cuộc sống của mình trở lại quỹ đạo. Nghe mới của là người nghiêm túc tìm hiểu để kết hôn. Có người chăm sóc, trạng thái của cũng tốt hơn trước.
Thấy tôi, rõ ràng ngẩn ra, thấy đồ trong tay tôi, ánh sáng trong mắt lại tối đi.
Chúng tôi không ai chào hỏi ai, đi thẳng qua tôi, không sang. Khoảnh khắc lướt qua nhau, gió từ cửa thổi vào, ấm áp, mang theo hương vị của mùa xuân, cuốn trôi đi những thứ vô hình không còn dấu vết.
Khi tôi ra ngoài, Chu Tẫn đã đợi ở cửa.
Anh ngồi ở ghế lái, ngón tay dài kẹp điếu thuốc, cả người trông có vẻ đượm buồn.
Tôi hỏi:
“Anh sao ? Sao trông không vui thế?”
Anh không gì, chỉ liếc về phía sau tôi. Chỉ cái đó, tôi liền biết lý do không vui.
Tôi bật :
“Chu Tẫn, ơn đi, đừng cứ bám lấy những chuyện đó nữa. Sao mà nhỏ mọn thế?”
Anh trừng mắt tôi:
“Lên xe.”
Tính đúng là ngang bướng, tôi cố ý trêu:
“Anh thế này chẳng giống nam chính chút nào, giống nam phụ cố chen lên thì đúng hơn. Lúc nào cũng sợ nữ chính bị cướp mất.”
Hôm nay trời nắng đẹp, ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp dễ chịu.
Đường còn dài, tôi trên ghế phụ mơ màng buồn ngủ.
Khi sắp ngủ, bỗng nhiên có thứ mềm mại đặt lên môi tôi. Mở mắt ra, tôi thấy hàng mi dày và đôi mắt khẽ cau lại của Chu Tẫn.
Khi nụ hôn kết thúc, cắn nhẹ môi tôi như trừng , rồi hừ một tiếng:
“Em chắc là nam phụ chen lên? Anh rõ ràng là nam chính sống lại để giành lại mọi thứ thuộc về mình.”
(Hết)
Bạn thấy sao?