Ngược Chiều Hạnh Phúc – Chương 3

Có lẽ ta cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, mặt ta đỏ bừng lên:

“Đừng mở cửa, Hứa Xán! Tôi cầu xin , tôi thật sự cầu xin , đừng mở cửa. Cô về ngay bây giờ đi, sáng mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn. Sau này tôi sẽ chăm sóc tốt cho , không, Hứa Xán? Tôi cầu xin , thật sự cầu xin .”

Tôi không gì, trực tiếp ngắt cuộc gọi.

Người gõ cửa là nhân viên phục vụ phòng tôi đã gọi trước đó. Nhưng tôi không có nghĩa vụ giải thích với ta, tài xế của ta tôi cũng từ chối.

Muộn hơn một chút, quản lý nhân sự của công ty gọi cho tôi, giọng ấp úng:

“Thư ký Hứa, hiện đang bị nghi ngờ đánh cắp bí mật công ty để cung cấp cho Công nghệ Trung Nam. Cô cần quay về phối hợp điều tra.”

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, tôi thậm chí không kịp thông báo với Chu Tẫn đã phải trở về.

Dù đã là rạng sáng, Giang Minh Sơ và một nhóm lãnh đạo cấp cao của công ty vẫn đang đợi tôi.

Sau cuộc trao đổi ngắn gọn, tôi nhận ra đây chỉ là cái bẫy mà Giang Minh Sơ bày ra để ép tôi quay lại.

Họ không có bằng chứng xác thực, vẫn đình chỉ công việc của tôi và cầu tôi rút khỏi dự án hợp tác với Chu Tẫn.

Tôi lạnh lùng Giang Minh Sơ đang theo sau mình:

“Anh đừng loạn nữa, không?”

Tình huống này quả thực không giống với kết cục mà tôi đã dự tính.

Anh ta như không nghe thấy lời tôi :

“Tôi vừa mang sổ hộ khẩu tới rồi, trời sắp sáng, sáng mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

Thời gian gần đây, tinh thần của ta dường như không tốt. Bây giờ trông càng tệ hơn, râu ria mọc lởm chởm, trên mặt còn có vết bầm tím, chắc là do Chu Tẫn đánh.

Chưa kịp gì, tôi thấy Chu Tẫn dẫn theo một người đàn ông từ cửa bước vào. Quầng thâm dưới mắt lộ rõ, có vẻ cũng không nghỉ ngơi tốt.

Thấy tôi về phía Chu Tẫn, Giang Minh Sơ thô bạo bóp cằm tôi, ép tôi quay mặt lại:

“Hứa Xán, đừng người đàn ông khác.”

Người đàn ông đi cùng Chu Tẫn tự giới thiệu:

“Tôi là quản lý pháp lý của Công nghệ Trung Nam. Lần này tới để thảo luận về khoản bồi thường danh dự do quý công ty cố vu khống công ty chúng tôi cạnh tranh không lành mạnh.”

Giang Minh Sơ cau mày:

“Vu khống?”

Người đàn ông đáp:

“Chúng tôi đã nhận bản ghi âm về việc quý công ty bôi nhọ chúng tôi. Nếu mức bồi thường không đáp ứng kỳ vọng, chúng tôi không loại trừ khả năng khởi kiện.”

Sắc mặt Giang Minh Sơ trở nên vô cùng khó coi. Anh ta hỏi Chu Tẫn:

“Anh nhất định phải đối đầu với tôi sao?”

Chu Tẫn, người nãy giờ im lặng, tỏ ra hơi bất đắc dĩ:

“Minh Sơ, tôi không nhằm vào cậu. Nhưng chuyện của chị dâu cậu, tôi không thể không quản, đúng không?”

7

Vì sự can thiệp của Chu Tẫn, Giang Minh Sơ không tiếp tục chuyện nữa, tôi lại mất việc.

Giang Minh Sơ sa thải tôi, người thay thế vị trí của tôi là Hồ Hi Nguyệt. Mọi người đều rằng đổi nghề là một điều khó khăn, đặc biệt là từ vẽ tranh chuyển sang thư ký, không phải dễ dàng.

Hôm tôi đến công ty để thủ tục nghỉ việc và lấy tiền bồi thường, Hồ Hi Nguyệt cũng có mặt, Giang Minh Sơ đích thân hướng dẫn ấy công việc.

Thấy tôi đến, Hồ Hi Nguyệt chạy tới, kéo tay tôi:

“Chị Xán Xán, chị về rồi! Em thật sự quá ngu ngốc, không học nổi. Chị thật giỏi!”

Giang Minh Sơ ngồi trên ghế không nhúc nhích, khuôn mặt đầy vẻ xa cách.

Tôi rút tay ra:

“Tôi có việc cần với Giang tổng. Cô ra ngoài trước đi.”

Cô ấy cắn môi, quay đầu Giang Minh Sơ:

“Anh Minh Sơ…”

Giang Minh Sơ nặn ra một nụ :

“Cô ra ngoài trước đi.”

Trong văn phòng chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi vào thẳng vấn đề:

“Anh là bên vi phạm hợp đồng. Nhớ chuyển tiền bồi thường vào tài khoản của tôi.”

Giang Minh Sơ châm một điếu thuốc:

“Xán Xán, quay lại đi. Chúng ta kết hôn, tôi sẽ chuyển toàn bộ tài sản sang tên .”

Tôi :

“Tài khoản của tôi vẫn như cũ.”

Nụ của ta cuối cùng cũng sụp đổ, ta hung hăng bẻ gãy điếu thuốc:

“Hứa Xán, đừng ép tôi.”

Tôi cũng :

“Giang tổng, tôi ở đây nhiều năm rồi, chuyện của công ty tôi biết không ít. Tôi chỉ có kiên nhẫn trong ba ngày thôi.”

Kể từ sau khi chia tay Chu Tẫn, tôi việc không ngừng nghỉ. Giờ thất nghiệp, coi như có cơ hội nghỉ ngơi. Tôi không vội tìm việc, chỉ đăng ký tài xế dịch vụ. Khi buồn chán, tôi nhận một đơn hàng.

Hôm đó, tôi theo định vị tới đón khách, vừa tới khách sạn đã thấy Chu Tẫn và một nhóm người từ trong bước ra. Anh luôn là người ý đến hình ảnh của mình, lúc nào cũng phong độ, đứng giữa đám đông càng nổi bật như hạc giữa bầy gà.

Anh đứng trong bóng đêm, bỗng nhiên ánh mắt chạm vào tôi.

Tôi vội vàng quay người lên xe.

Không ngờ lại bước về phía tôi.

Khách hàng thấy cũng ngây người:

“Chu tổng.”

Chu Tẫn với ta:

“Tôi sẽ bảo tài xế đưa về.”

Đối mặt với Chu Tẫn, tôi cảm thấy áy náy.

Anh không phải là người ngông cuồng, vì tôi mà cắt đứt với gia đình, thậm chí thà đi công nhân xây dựng chứ không chịu chia tay.

Thời gian đó, lòng bàn tay đầy vết chai m,áu, trên người thường xuyên bị thương. Nửa đêm, tôi hay lén khóc, sẽ xoay người ôm tôi an ủi:

“Vợ ơi, đừng khóc. Tất cả chỉ là tạm thời. Anh sẽ không để em phải sống khổ đâu, em tin chứ?”

, khi muốn kéo tôi xuống địa ngục cùng , tôi không tin. Anh không nỡ với tôi.

Buổi tối, đã uống rượu. Lúc đầu, dựa vào ghế không gì.

Tôi cũng mặc kệ , cho đến khi gần tới nhà .

Giọng mang chút mỉa mai:

“Sao? Giang Minh Sơ đuổi rồi à?”

Tôi biết đang bực bội, không so đo với , thuận theo:

“Đúng , sao đây, Chu tổng? Tôi thảm quá.”

Anh liếc tôi:

“Đáng đời.”

Tôi :

“Hay là tôi tới Công nghệ Trung Nam đi?”

Chu Tẫn lạnh:

“Cô mơ đi.”

Hôm sau, khi tôi còn đang ngủ, đột nhiên nhận cuộc gọi từ Công nghệ Trung Nam. Đầu dây bên kia hỏi tôi:

“Cô Hứa, có thời gian đến phỏng vấn không?”

8

Chuyện tôi vào ở Công nghệ Trung Nam nhanh chóng lan truyền. Chu Tẫn không giao cho tôi việc gì quá phức tạp, chỉ là giúp tiếp khách, pha trà rót nước. Trong nhận thức của , điều này đã là sự sỉ nhục lớn nhất đối với tôi.

Trong giới con nhà ba đời, ai cũng biết tôi từng hẹn hò với Giang Minh Sơ, nên chẳng mấy chốc, những đám xấu hay tâng bốc Hồ Hi Nguyệt của ta bắt đầu bóng gió chửi rủa tôi trong các nhóm chat.

Tôi không muốn nghe tiếng chó sủa, liền lập tức rời nhóm.

Gần giờ tan , Chu Tẫn gõ lên bàn của tôi:

“Tối nay đi dự tiệc với tôi.”

Đến nơi, tôi mới biết đó là tiệc gia đình.

Tiệc gia đình giữa nhà họ Chu và nhà họ Giang.

Cũng từ đây tôi mới biết, cha mẹ đều đã qua đời.

Tôi ngồi bên cạnh , gương mặt gầy gò của , bỗng nhiên cảm thấy xót xa. Thì ra cái “không tốt” mà từng là thế này.

Lúc này đang chuyện với các bậc trưởng bối, tôi lén chạm vào tay . Anh khựng lại một chút, sau đó bỗng nắm ngược tay tôi, ánh mắt như cảnh cáo.

Giang Minh Sơ đến đúng lúc đó, chỉ có một mình ta. Thấy tôi và Chu Tẫn đang đan tay nhau, ta lập tức nghiến chặt răng.

Nhà họ Giang không biết mối quan hệ giữa tôi và Giang Minh Sơ. Lúc này mẹ Giang đang với Chu Tẫn:

“Những chuyện đã qua thì cho qua. Giờ con cũng có rồi, sớm lập gia đình, sớm ổn định đi con.”

Chu Tẫn mỉm đáp:

“Vâng.”

Giang Minh Sơ gương mặt cứng đờ, bước qua tôi mà không lời nào.

Mí mắt phải của tôi bỗng giật mấy cái.

May mắn là suốt buổi tối, ta không gì quá đáng.

Trên đường về, Chu Tẫn cố ý tỏ ra lạnh lùng:

“Đừng nghĩ nhiều. Tôi chỉ không tìm ai đóng vai này cùng tôi thôi.”

Anh luôn tự cao, cho rằng như đã là sự thiếu tôn trọng người khác.

Tôi không nhịn , gật đầu:

“Đúng, đúng.”

Anh liếc tôi một cái, không gì thêm.

Đưa tôi về đến cửa nhà, đợi tôi vào trong mới quay lưng đi xuống lầu. Một lát sau, lại có người gõ cửa.

Tôi tưởng là Chu Tẫn có điều gì cần dặn dò, vừa mở cửa vừa hỏi:

“Sao thế?”

Không ngờ bên ngoài là Giang Minh Sơ, toàn thân đầy mùi rượu.

Anh ta kẹp nửa điếu thuốc trong tay, thấy nụ còn chưa kịp rút lại trên mặt tôi, ta bật lạnh lùng:

“Cô giỏi lắm, Hứa Xán.”

Tôi theo phản xạ định đóng cửa, vẫn bị ta ép vào nhà.

Anh ta như kẻ điên, ôm chặt tôi vào lòng:

“Tôi đã là tôi không đồng ý chia tay.”

“Tại sao Chu Tẫn quay lại thì tôi phải nhường chỗ cho ta?”

“Cô nghĩ tôi thật sự không biết trước đây tiếp cận tôi chỉ để điều tra tin tức của ta? Bây giờ dùng xong thì đá tôi đi, đời không dễ dàng như đâu.”

“Bao năm qua tôi đối xử với không tốt à? Tiền tôi cho không đủ nhiều à?”

Điều này thì đúng.

Với tư cách là ông chủ, Giang Minh Sơ rất hào phóng. Với tư cách là “ trai”, ngoài việc thường xuyên ngoại , ta cũng không gì quá đáng.

Anh ta uống nhiều nên không đứng vững, tôi đẩy một cái, ta liền ngã xuống đất. Đôi mắt đỏ ngầu, ta tôi chằm chằm:

“Chu Tẫn có thể cho cái gì, tôi cũng có thể cho.”

Tôi bình thản ta phát điên vì rượu, :

“Hay là tiền tôi không lấy nữa, tự giữ lại đi.”

Không biết câu nào ta đ,au lòng, ta gầm lên:

“Tôi là tôi muốn cưới , thế mà chỉ nghĩ đến tiền? Tôi cho chưa đủ à? Cô muốn tiền gì?”

Tôi không giỏi dối, bèn thật thà đáp:

“Tôi muốn nuôi Chu Tẫn. Tôi sợ ấy sống không tốt. Tôi không muốn vì tiền mà phải rời xa ấy lần nữa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...