Ngược Chiều Hạnh Phúc – Chương 2

Sau một giấc ngủ ngắn, tôi tỉnh dậy không thấy bóng dáng Hồ Hi Nguyệt trong phòng. Nhìn vào nhóm chat, tôi biết có một nhóm đã đi trước, bao gồm cả Giang Minh Sơ và Hồ Hi Nguyệt. Đám xấu của Giang Minh Sơ còn cố ý gửi một bức ảnh cõng Hồ Hi Nguyệt.

“Nhân vật chính” nhanh chóng giải thích trong nhóm:

“Anh trai, đừng linh tinh, chị Xán Xán sẽ hiểu lầm mất. Chỉ là em bị trẹo chân thôi.”

Tôi khẽ nhạt, thay đồ nhẹ nhàng rồi mở cửa, vừa lúc va phải Chu Tẫn từ phòng đối diện đi ra. Tôi cúi đầu đi xuống cầu thang, ta đi theo sau, giữ khoảng cách không xa không gần.

Tôi chưa từng kể với ai về mối quan hệ giữa tôi và Chu Tẫn.

Anh ta là họ của Giang Minh Sơ, là học cấp ba của tôi, và cũng là trai cũ của tôi.

Lý do chia tay rất tầm thường: mẹ ta dùng tiền để ép tôi rời xa , đúng lúc tôi cũng cần tiền.

Ngày đó, vì tôi, ta cắt đứt quan hệ với gia đình. Nhưng sau khi tôi nhận tiền và rời đi không bao lâu, mẹ ta bị bệnh nặng, phải ra nước ngoài chữa trị, cũng theo bà đi. Từ đó, tôi không còn nghe tin gì về nữa.

May mắn là mẹ ta khinh thường tôi, không nhắc đến tôi, nên bốn năm trước tôi mới có thể dễ dàng xuất hiện bên cạnh Giang Minh Sơ.

Tôi bước nhanh hơn vẫn không bỏ người phía sau.

Lúc này trên núi chỉ có tôi và ta. Khi leo đến nửa đường thì trời bắt đầu mưa, chúng tôi đành phải vào một lầu nghỉ bên đường để trú mưa.

Anh dựa vào lan can, châm một điếu thuốc, lặng lẽ màn mưa treo ngược.

Anh hỏi tôi: “Những năm qua, sống tốt chứ?”

Tôi đáp: “Ừ.”

Anh bật mỉa mai, dụi điếu thuốc: “Tôi thì sống không tốt lắm.”

Tôi im lặng. Anh bất ngờ tiến sát lại, hơi thở ấm áp khiến tôi nổi cả da gà. Anh :

“Hứa Xán, phải xuống địa ngục cùng tôi.”

“Anh chị đang gì thế? Mọi người đang chờ trên kia đấy.”

Tôi quay đầu lại, thấy Giang Minh Sơ đứng dưới mưa, che ô, ánh mắt lạnh hơn cả gió. Anh không đợi tôi lên tiếng đã kéo tôi về phía mình, tay như kìm sắt giữ chặt cổ tay tôi, khiến tôi hơi nhíu mày.

Anh đưa cho Chu Tẫn một chiếc ô: “Anh, dùng ô này đi. Giờ mưa nhỏ rồi, chúng ta lên nhanh thôi.”

Suốt đường đi, luôn giữ vẻ mặt trầm ngâm, tôi cũng không gì.

Lát sau, buông tay tôi ra lại ôm eo tôi. Tôi không quen sự thân mật như , liền nhắc nhở:

“Giang tổng…”

Anh hung hăng trừng mắt: “Cô im miệng!”

Khi đi ngang qua một nhà vệ sinh, trực tiếp kéo tôi vào. Vừa vào cửa, cúi đầu hôn tôi.

Tôi theo phản xạ nghiêng đầu né tránh.

Hành này rõ ràng kích thích , giữ chặt cằm tôi, ép tôi vào mắt :

“Hứa Xán, ghét bỏ tôi?”

Tôi không trả lời. Cảm của càng trở nên kích :

“Cô biết không, vừa rồi đứng cạnh tôi trông thật xấu xí? Sao? Giờ lại muốn quyến rũ ấy à? Anh ấy sẽ không để mắt đến đâu, bỏ mộng tưởng đó đi.”

Vì đi chơi, tôi không muốn tranh cãi.

Thấy tôi định rời đi, giữ chặt tay tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy phiền, hất mạnh tay ra:

“Giang Minh Sơ, đủ rồi đấy!”

Anh tức giận đến bật : “Đủ rồi? Cô chán tôi thì chia tay đi!”

Tôi không nhớ đây là lần thứ mấy dùng chuyện chia tay để sự.

Như thường lệ, tôi không rời đi mà chỉ quay đầu .

Anh chằm chằm vào tôi, trông như đang lo lắng, khi tôi lại, sự lo lắng đó cũng vơi đi phần nào.

Anh chìa tay ra: “Vậy, nếu không muốn chia tay thì…”

Tôi ngắt lời : “Được thôi, chia tay đi.”

5

Giang Minh Sơ rõ ràng sững người, như thể không ngờ rằng tôi lại đồng ý chuyện này.

Tôi xoay người đẩy cửa ra, liền thấy Chu Tẫn đang bịt mũi lảo đảo lùi lại một bước, có lẽ là đang định vào lại bị tôi đụng phải.

Tôi thành thật xin lỗi : “Xin lỗi.”

Anh liếc tôi một cái, không gì, đưa chiếc ô cho tôi rồi quay đầu rời đi.

Tôi theo sau , thấy đi một lúc lại chậm bước, đợi tôi gần như theo kịp thì lại tiếp tục đi.

Khi chúng tôi tụ họp với mọi người, đã là một giờ sau.

Rất lâu sau, Giang Minh Sơ mới tới, trên người mang theo một luồng khí bạo ngược. Nhìn thấy tôi và Chu Tẫn đứng cùng nhau, kéo tôi đi xuống núi.

Tôi không thích người khác ý nên cũng không giãy giụa.

Chu Tẫn, người đang quay lưng về phía tôi và đang chuyện với bè, bỗng nhiên quay đầu lại tôi và :

“Không phải là lên đây để ngắm bình minh sao?”

Đối với người họ này, Giang Minh Sơ vẫn dè chừng. Khi ấy khựng lại, Hồ Hi Nguyệt – người luôn bị lờ đi, cũng có chút tủi thân lên tiếng:

“Anh Minh Sơ, sao thế?”

Giang Minh Sơ trừng mắt tôi, khi quay sang Hồ Hi Nguyệt thì ngữ điệu lại dịu đi:

“Không sao.”

Hồ Hi Nguyệt tiếp:

“Nghe đằng kia là nơi ngắm cảnh đẹp nhất, Minh Sơ, đi cùng em qua đó không?”

Giang Minh Sơ không trả lời ngay.

Hồ Hi Nguyệt lại quay sang hỏi tôi:

“Chị Xán Xán, chị có thể cho mượn Minh Sơ vài phút không?”

Tôi nhẹ:

“Được thôi.”

Nhưng vẻ mặt của Giang Minh Sơ thì như muốn bóp ch,et tôi .

Xuống núi, tôi không còn thấy hai người đó nữa. Đến khi chúng tôi dọn dẹp xong đồ đạc, chuẩn bị đi tới địa điểm tiếp theo, hai người họ mới một trước một sau quay lại.

Son môi của Hồ Hi Nguyệt rõ ràng đã dặm lại, vẫn hơi lem, còn ở thắt lưng quần sáng màu của Giang Minh Sơ thì lại có vết son bị dính vào.

Tôi thật sự cảm thấy buồn nôn với hai người này.

Sau chuyến đi tự lái trở về, tôi và Giang Minh Sơ không còn liên lạc nữa, tôi biết phần lớn thời gian đều ở bên Hồ Hi Nguyệt để trang trí nhà mới. Tôi nghĩ đã chấp nhận việc hợp đồng của chúng tôi đã kết thúc, và tôi cũng thấy nhẹ nhõm.

Buổi tối, khi tôi đang thêm giờ để hoàn thiện kế hoạch thì nhận cuộc gọi từ phía đối tác. Đầu dây bên kia ấp úng:

“Thư ký Hứa, công ty chúng tôi đã thay đổi chủ thể pháp nhân, hợp đồng cần ký lại.”

Dự án này rất quan trọng đối với kế hoạch sự nghiệp của tôi, nên tôi đồng ý ngay không chút do dự.

Đối phương tiếp:

“Về sau, có việc gì cứ trực tiếp việc với Tổng Giám đốc Chu, ấy sẽ đích thân theo sát dự án này.”

Vừa kết thúc cuộc gọi, Chu Tẫn đã gọi tới:

“Dự án này có nhiều việc tôi cần đến hiện trường kiểm tra.”

Để nhanh chóng tiến hợp tác, sáng hôm sau tôi đã đưa ấy tới phòng dự án ở tỉnh lân cận.

Chu Tẫn còn khó chiều hơn cả Giang Minh Sơ, giờ tôi không thể đắc tội với ta .

Phòng của chúng tôi ở các tầng khác nhau. Thời gian không còn sớm, sau khi xong thủ tục nhận phòng, tôi định về phòng mình. Tôi lịch sự lời tạm biệt:

“Tôi về phòng trước đây, ngày mai…”

Anh liếc qua vali hành lý bên cạnh mình một cái, rồi quay người bỏ đi.

Không còn cách nào khác, tôi phải giúp mang hành lý về phòng. Vừa bước ra cửa, thật trùng hợp lại thấy Hồ Hi Nguyệt và Giang Minh Sơ tay trong tay đi ra từ phòng đối diện.

Giang Minh Sơ theo phản xạ rút tay khỏi tay của Hồ Hi Nguyệt, định gì đó, khi thấy Chu Tẫn phía sau tôi, biểu cảm lập tức trở nên méo mó:

“Hứa Xán? Cô cắm sừng tôi à?”

Tôi mỉm nhắc nhở:

“Chúng ta đã chia tay rồi.”

Anh ta :

“Chưa chia, tôi chỉ thôi.”

Chu Tẫn đứng phía sau lên tiếng:

“Ồ, tôi và ấy lại coi là thật.”

Giang Minh Sơ đỏ mắt, kích hẳn lên. Anh ta lao tới định kéo tôi bị Chu Tẫn ngăn lại.

Chu Tẫn :

“Vào phòng, khóa cửa lại.”

Giang Minh Sơ tức đến mức mắt đỏ bừng:

“Hứa Xán, ra đây, tôi sẽ mở phòng khác cho .”

Những lời sau đó bị cánh cửa ngăn lại.

Tôi ngồi trong phòng đợi Chu Tẫn, không lâu sau lại nghe thấy một chiếc điện thoại khác vang lên.

Chiếc điện thoại này chỉ có một liên hệ duy nhất, đó là Hồ Hi Nguyệt.

Cô ấy nhắn:

“Chị ơi, em theo cách chị , quả nhiên bọn họ đã chia tay rồi.”

Tôi không trả lời. Hồ Hi Nguyệt tất nhiên không biết rằng “ngọn đèn chỉ đường” trong mắt ấy chính là tôi, và Giang Minh Sơ càng không biết rằng cái gọi là “ chân thật” của ta là do tôi từng bước dẫn dắt.

6

Đến rất khuya, Chu Tẫn vẫn chưa quay lại, chỉ gọi một cuộc điện thoại bảo tôi không cần đợi.

Tôi vào phòng tắm, tắm xong mới thấy có hàng chục cuộc gọi nhỡ và biểu tượng tin nhắn trên WeChat hiển thị “99+”.

Mở ra xem, toàn bộ đều là của Giang Minh Sơ. Anh ta như phát điên, liên tục gọi video cho tôi, ngắt rồi lại gọi, ngắt rồi lại gọi.

Tôi định gọi lại cho ta thì video lại bật lên.

Có lẽ không ngờ tôi sẽ nhận, ban đầu biểu cảm của ta có chút dữ tợn, khi thấy tôi, ta gượng gạo đổi thành vẻ dịu dàng.

Anh ta cố giọng mình nghe thật bình thường:

“Sao bây giờ mới nghe máy?”

Tôi thành thật trả lời:

“Tôi vừa tắm xong.”

Nụ trên khóe miệng ta lập tức đông cứng. Anh hỏi:

“Tại sao phải tắm? Cô định gì? Chu Tẫn đang ở cùng đúng không?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, ta đã tiếp:

“Bây giờ tôi có việc phải về nhà một chuyến, tôi sẽ cho tài xế tới đón ngay. Lát nữa xuống lầu, nghe chưa? Đừng ở đó nữa.”

Tôi thấy trạng thái của ta thực sự không thích hợp để giao tiếp, đúng lúc nghe thấy có người gõ cửa, tôi :

“Giang Minh Sơ, tôi đến đây là để việc. Tôi cúp máy trước nhé.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...