“Ba người may mắn còn sống đấy, đã đi nghe ngóng gì chưa?”
”Không có. Bọn họ... bọn họ dù có biết điều gì cũng sẽ không thật.”
Phó Đông Bình nghi ngờ, “Sao có thể khẳng định như ?”
Nhậm Thiên Chân xoay mặt qua , “Tôi không tin bọn họ! Tôi thế tất có lý do của tôi, tôi và chỉ cờ gặp nhau, có một số việc tôi cũng không thể tùy tiện với .”
Mắt thấy Nhậm Thiên Chân thể hiện ra rất rõ rằng không hề tin , trong lòng Phó Đông Bình không khỏi tức tối, không đợi mở miệng thì một tràng gõ cửa dồn dập vang lên.
”Thiên Chân, chị là Bạch Tố, có chuyện quan trọng muốn tìm em.”
Vừa nghe thấy giọng của Bạch Tố, Nhậm Thiên Chân vội vàng ra mở cửa. Bạch Tố đứng bên ngoài, đợi mở cửa ra thì trông thấy Phó Đông Bình cũng ở trong phòng , hai người khóa cửa, không biết là đang gì, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa hai người họ.
”Chị Bạch Tố, có chuyện gì?”
”Có cảnh sát đến kiểm tra, thôn Song Dong có một người chết, bước đầu nhận đính là do hắn ta , tất cả khách trong nhà nghỉ của chị đều phải thẩm vấn.”
Người chết? Phó Đông Bình và Nhậm Thiên Chân đồng thời có dự cảm không hay. Phó Đông Bình đi trước, nhỏ với Nhậm Thiên Chân, “Chúng ta cùng xuống.”
Trong đại sảnh nhà nghỉ, hai cảnh sát mặc thường phục đang hỏi mấy vị khách, vì Đồng Hi và Hề Dao Dao đang là sinh viên, Hề Dao Dao lại còn bị thương, nên cảnh sát chỉ hỏi Đồng Hi đôi ba câu đơn giản rồi để ấy về.
Sau khi những người khác theo lệ hỏi xong, Phó Đông Bình và Nhậm Thiên Chân ngồi xuống đối diện cảnh sát, một người cảnh sát trung niên trong đó trình thẻ cảnh sát với hai người, sau đó lại kiểm tra thẻ căn cước của họ.
”Hai người đều là du khách?” Cảnh sát trung niên hỏi, hai người gật đầu một cái.
”Đã từng gặp người này chưa?” Người cảnh sát trung niên lấy một tấm hình từ trong sổ ra đẩy đến trước mặt họ. Phó Đông Bình cẩn thận kỹ, chính là gã đàn ông béo lùn sáng nay theo dõi Nhậm Thiên Chân, bị bọn họ bắt .
”Gặp rồi.” Nhậm Thiên Chân chủ trả lời. Trong lòng Phó Đông Bình thầm kinh hãi, lại không biểu hiện ra.
Cảnh sát trung niên vừa nghe thấy lời của Nhậm Thiên Chân thì lập tức hỏi, “Đã gặp ở đâu?”
Nhậm Thiên Chân : “Tôi đến thôn Song Dong thăm quan nhà đất, có hỏi người này đường đi, vì dáng vẻ ta vô cùng dữ dội, lúc chuyện còn lắp bắp nên tôi có ấn tượng về ta.”
”Chỉ hỏi đường thôi sao?” Người cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh cảnh sát trung niên nheo mắt Nhậm Thiên Chân, dường như đang muốn phân biệt thật giả trong câu của .
”Đúng thế, đây là lần đầu tiên tôi đến núi Vân Mộng, lại không đi cùng đoàn có hướng dẫn viên du lịch, không quen nên đi lạc, bèn tìm một đường hỏi thăm.” Lúc Nhậm Thiên Chân trả lời rất bình tĩnh, không nghe ra bất kỳ tâm nào.
Cảnh sát lại hỏi Phó Đông Bình, Phó Đông Bình : “Tôi cũng đến thôn Song Dong, thật sự chưa từng gặp người này bao giờ, không nhớ lắm.”
”Anh nghĩ kỹ đi, có từng gặp qua ta chưa?” Cảnh sát trẻ tuổi mất kiên nhẫn hỏi.
Nghe ra ý của người cản sát, Phó Đông Bình dằn cơn bất mãn trong lòng xuống, lần nữa phủ nhân: “Chưa từng gặp.”
Cảnh sát trung niên ho một cái, từ tốn , “Trưa hôm nay, có người dân thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đến từ thành phố ở cửa thôn, vóc dáng người nam rất cao, dáng dấp người nữ lại rất đẹp, có phải là hai người hay không?”
”Đúng. Nhưng chúng tôi còn chưa vào thôn đã nhận điện thoại của , bọn họ và một người khác lạc nhau, bảo chúng tôi đến tìm giúp nên chúng tôi vội quay về.” Phó Đông Bình theo sự thật.
Cảnh sát trung niên rít một hơi thuốc, trầm ngâm : “Bạn của hai người có phải là sinh viên đại học bị thương đó không, tên cái gì Dao Dao đấy?” Phó Đông Bình ừ một tiếng.
”Theo như bọn họ , hôm qua mấy người đã cùng đến thôn Song Dong một lần, sao hôm nay lại đến nữa?”
”Hôm qua lạc đường nên chưa thăm quan xong, nên hôm nay muốn đi xem nhiều hơn nữa.” Nhậm Thiên Chân trả lời trôi chảy. Người cảnh sát trung niên nhạt, như đang khen ngợi mà cũng như dò xét, “Cô bé này, cũng thật bình tĩnh đấy.”
Nhậm Thiên Chân thấy ánh mắt thâm thúy trên gương mặt cứng rắn của ông ta, không giận mà uy, tựa như có suy nghĩ sâu xa không ra , trong lòng phát lạnh, ngoài miệng lại hỏi: “Bình tĩnh không tốt ư, chẳng lẽ con thì phải nhát gan như chuột?”
Cảnh sát trung niên một tiếng, rồi chỉ lên tấm hình trên bàn:“Người này tên Phùng Sơn, là tên du côn nổi tiếng ở thôn Song Dong, ngoại hiệu là Phong Tam, tập võ mấy năm, người không mạnh lắm lại chơi bời lêu lổng cả ngày, hai năm qua mua ddwwojc một chiếc xe hàng cỡ nhỏ chạy chở cho trong huyện với mấy vùng lân cận, bình thường thích trêu ghẹo đàn bà con trong thôn. Theo lời người cuối cùng trong thôn thấy ta, lúc chiều khi ta quay về thì trên mặt có vết thương, giống như bị người ta đánh, đến chạng vạn tối, ta phát hiện đã chết trên sườn núi.”
”Chết thế nào?” Phó Đông Bình hỏi.
”Phần lưng trúng dao.” Cảnh sát trung niên dừng một lúc, rồi lại thêm một câu, “Kỳ lạ nhất chính là, đầu của thi thể đã không cánh mà bay.”
Đôi mắt sáng quắc của ông ta luôn quan sát nét mặt của Phó Đông Bình và Nhậm Thiên Chân, thấy hai người họ đều để lộ ra vẻ kinh ngạc sợ hãi, lại thuận miệng hỏi thêm mấy câu rồi để bọn họ đi.
Lúc sắp đi, Nhậm Thiên Chân : “Cảnh sát Triệu, các nên nhanh chóng bắt hung thủ đi, nếu không chúng tôi ở đây cũng không an toàn.”
Cảnh sát trung niên bóng lưng hai người, rồi chợt gọi bọn họ lại,“Quan hệ của hai người là gì? Là người ?” Không biết tại sao ông ta lại hỏi câu này, cả Phó Đông Bình và Nhậm Thiên Chân đều trố mắt nhau.
”Không phải, ngày hôm trước chúng tôi vào nhà nghỉ này mới quen nhau.”
”Tôi không lái xe, bọn họ có xe, tôi quá giang xe bọn họ.”
Hai người ăn ý trả lời câu hỏi của ông ta. Vị cảnh sát trung niên gật đầu một cái, rồi phất tay với hai người họ.
Trở về phòng, cả hai im lặng không gì, không hẹn mà trong lòng cùng suy nghĩ, chuyện càng ngày càng trở nên phức tạp, giống như có một đôi tay đen kịt không ai thấy đang thao túng hết thảy những thứ này, mà Phong Tam chỉ là một quân cờ ném đá dò đường, nên mới bị diệt khẩu một cách tàn nhẫn đến thế.
”Chuyện này đừng tham gia nữa.” Nhậm Thiên Chân lạnh lùng .
”Tôi khuyên nên báo cảnh sát đi, chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát rồi, không phát hiện ra sao? Dù cái thôn đó có nhiều bí mật hơn đi chăng nữa, người biết rõ nội cũng không có quyền người.” Giọng Phó Đông Bình có chút kích .
Nhậm Thiên Chân ngồi xuống, “Tự tôi sẽ cẩn thận.”
”Con người sao lại cố chấp chứ, không thể nghe theo lời khuyên của người khác sao? Thân một mình đi điều tra, nếu bị cũng không ai hay.”
”Tôi phải tra cho rõ.” Nhậm Thiên Chân rũ mắt, “Chuyện này không liên quan đến , không cần lôi cái nhiệt đó ra vào lúc này đâu, chuyện của tôi tự tôi biết.”
Phó Đông Bình hít một hơi, hậm hực , “Được, tôi không quản nữa. Nếu cứ khăng khăng theo ý mình, tôi cũng chẳng có cách nào quản nổi .”
Đợi đến lúc đạp cửa rời đi, khí thế của Nhậm Thiên Chân mới xẹp xuống, im lặng một lúc lâu, cuối cùng gọi điện thoại cho một người cách ngàn dặm.
”Thiên Chân? Đối phương nghe thấy là giọng của thì giật mình, truy hỏi, “Em đi đâu thế? Mấy ngày qua nhóm có hoạt cũng không thấy em.”
Giọng nam trung trong điện thoại rất êm tai, trong trẻo lại trầm ổn.
”Em đang ở núi Vân Mộng.” Nhậm Thiên Chân uể oải .
”Sao lại đến đó? Chuyện năm trước không bỏ , hay là do lần trước tôi ...” Đối phương một nửa lại thôi.
”Ra ngoài giải sầu thôi.” Nhậm Thiên Chân cũng không nguyên nhân thực sự mình đến núi Vân Mộng với , lại rất nhớ nghe giọng , bèn chủ hỏi, “Thời tiết ở đảo Cò tốt chứ?”
”Thời tiết rất tốt, hoa phượng trong trường đã nở, cả hoa đào nữa.”
”Một mình em ở trong núi rất quạnh, thầy chuyện với em đi.” Nhậm Thiên Chân nằm xuống giường, hình dung nét mặt của vào lúc này.
Đối phương im lặng một hồi rồi khẽ : “Lần trước tôi đã rồi, chúng ta không hợp ở bên nhau, Thiên Chân, tôi lớn hơn em nhiều lắm.”
”Em chỉ muốn chuyện với thầy thôi, có cái gì mà hợp hay không hợp chứ! Em cũng không có gì khác, thầy không cần phải gấp gáp phủi sạch đâu, em sẽ không chậm trễ tiền đồ của thầy đâu.” Bỗng Nhậm Thiên Chân nổi giận, nước mắt đua nhau trào ra khỏi hốc mắt, có kích muốn ném điện thoại đi.
Đối phương cũng không giận, dịu dàng khuyên , “Em bình tĩnh đi, bình tĩnh lại nghe tôi , sớm quay về từ núi Vân Mộng đi, em cũng sắp tốt nghiệp rồi, quay về chuẩn bị bảo vệ luận văn cho tốt vào.”
”Em không muốn tốt nghiệp, em cũng không muốn viết luận văn!” Nhậm Thiên Chân thút thít, giận dỗi .
”Em không còn là trẻ con nữa, sao lại còn tùy hứng như ? Chơi đủ rồi thì về đi.”
”Thầy có nhớ em không?” Nhậm Thiên Chân ngăn dòng lệ, cố ý hỏi .
Nhưng lại không trả lời câu hỏi này, “Mùa xuân trong núi lạnh, nhất là buổi tối, mặc nhiều quần áo vào đừng để bị lạnh, phải chăm sóc mình cho tốt.”
”Em không muốn nghe thầy những thứ này.” Nhậm Thiên Chân cúp máy, mặt dán xuống giường khóc một lúc lâu, trong lòng mới vơi đi mấy phần.
Phó Đông Bình quay về phòng, càng nghĩ càng không đúng, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, vội vàng đi tìm Bạch Tố, muốn mượn máy tính của ấy kiểm tra tư liệu, Bạch Tố bèn dẫn đến phòng mình.
Phòng theo kiểu hai gian, phòng ngủ bên trong, gian ngoài là phòng sách, bài trí bên trong vẫn còn giữ lại phong cách thời kỳ trước dân quốc, vật dụng đều bằng gỗ lim, toàn bộ gối đệm đều thêu bằng lụa, dựa vào bên khung cửa sổ là một chậu hải đường trắng cao tầm hơn một mét, hoa nở trắng muốt chen giữa lá xanh, cả căn phòng toát lên cảm giác tao nhã cổ kính thoáng đãng.
”Anh cứ tự nhiên dùng máy tính.”
”Cám ơn, tôi chỉ dùng một lúc thôi.”
Bạch Tố trong bộ sườn xám xanh nhạt thả cây kim trên máy hát xuống dĩa nhạc, khúc lương chúc tấu bằng đàn violin du dương trong phòng, mở nắp lư hương bằng đồng tráng men cẩm thạch ra, đốt mấy vòng hương.
Mùi thơm nhàn nhạt dễ ngửi, Phó Đông Bình hít một hơi sâu, khen, “Cuộc sống của chị nhàn hạ như , khiến tôi nghĩ đến một câu thơ.”
Bạch Tố hỏi: “Thơ gì?”
”Người đẹp nhất trần gian, náu mình nơi thâm cốc*.”
(*Sửa lại từ bài thơ “Giai Nhân” của Đỗ Phủ, trong bản gốc là không cốc/hang trống, ở đây lại Phó Đông Bình đổi lại theo hoàn cảnh.)
”Đây là đang khen tôi sao?”
”Nếu không thì là gì?”
Bạch Tố không đáp, gập áo choàng nhung lại, tao nhã ngồi trên ghế quý phi, để ý thấy mặc dù Phó Đông Bình chuyện với , ánh mắt trước sau chỉ dán lên màn hình máy tính.
Phó Đông Bình tìm kiếm trên baidu rất lâu mới tìm thấy vụi án mạng ở núi Vân Mộng vào đầu năm mười lăm, gặt hái quá nhỏ, năm đó đã quá lâu rồi, có nhiều tin tức không tung lên mạng , chỉ có vài người lữ hành mới nhắc đến, năm đó ở Đoạn Trường Nhai trong núi Vân Mông xảy ra đột ngột, hai du khác qua đời.
Trong tư liệu ghi rằng, Đoạn Trường Nhai vốn không gọi là dốc Đoạn Trường mà gọi là dốc Kinh Hồng, người xưa kể rằng ở nơi đó từng thấy tiên nhân cưỡi hạc bay qua, vừa hồng nhạn đã say*, nên mới đặt tên như vật, sau lại vì thế núi quá mức hiểm trở, qua các triều đại đều có người vì tìm thần tiên mà té xuống vách núi bỏ mạng, dần dà, mọi người liền gọi nơi đó là dốc Đoạn Trường.
(*Ở đây tác giả dùng cụm từ bốn chữ “kinh hồng nhất miết” là để chỉ tư thái uyển chuyển tuyệt trần của người con , khiến ta chìm trong si mê, hai chữ kinh hồng còn Tào Thực dùng trong bài “Lạc Thần Phú“.)
”Chị Bạch Tố, chị đã từng nghe qua truyền thuyết của dốc Đoạn Trường chưa?” Phó Đông Bình nghiêng đầu hỏi Bạch Tố.
Đôi mày thanh tú của Bạch Tố khẽ nhíu, “Dốc Đoạn Trường? Ở đó thế núi rất dốc, vì không có ai phát quang nên hằng năm sẽ có người mất tích gần đó hoặc bị thương, là chỗ nguy hiểm nhất ở núi Vân Mộng.”
”Ở đó có ai từng kể lại chuyện gì không, ví dụ như đầu năm mười lăm có người chết chẳng hạn?”
Bạch Tố lắc đầu một cái, vẻ mặt lười biếng, “Chưa từng nghe , hơn nữa tôi cũng chỉ mới đến đây hai ba năm, rất nhiều chuyện cũng chẳng muốn nghe.”
Đang , ấy lại về phía Phó Đông Bình, “Anh hỏi thăm chuyện này để gì?”
Phó Đông Bình sợ ấy nghi ngờ nên đành đáp lấy lệ, “Trên đường đi nghe người ta phong cảnh ở đó rất đẹp, nên muốn đi đến xem sao.”
”Tôi khuyên không nên đi, mỗi năm cũng có mấy người lữ hành không nghe khuyên bảo, chạy lung tung khắp núi, cuối cùng phải lục soát núi đi tìm kiếm, hao người tốn của.” Bạch Tố chậm rãi nhả khói ra, dụi tắt điếu bạc hà trong tay.
Mùi hương trong phòng càng ngày càng đậm, lúc đầu Phó Đông Bình không phát hiện ra, càng ngửi càng cảm thấy mùi hương này có chút đặc biệt, khiến tinh thần của không khỏi hưng phấn lại sầu não, lấy lại bình tĩnh, cố gắng nín thở.
Tìm rất lâu trong hội lữ hành, cuối cùng Phó Đông Bình cũng tìm một tấm bản đồ đi đường chi tiết đến dốc Đoạn Trường, lữ khách đó là một giáo viên trung học, bình thường đam mê du lịch thám hiểm, cũng là một trong những người hiếm hoi đi bộ một mình đến dốc Đoạn Trường, để tiện cho những người khác khác hiếu kỳ thám hiểm, nên ta cố ý vẽ lại bản đồ rồi gửi lên mạng.
Phó Đông Bình tải bản đồ xuống, toan đứng dậy tạm biệt rời đi, chợt Bạch Tố gọi lại.
Quay đầu lại , chỉ thấy dáng người uyển chuyển của Bạch Tố trong làn sương khói càng có vẻ lung linh ma mị, đôi môi khẽ mở, ấy : “Sau này đừng gọi tôi là chị, tôi không thích người khác gọi tôi là chị, tôi cũng đâu phải là không có tên.”
Phó Đông Bình nhạt, “Được.”
Bạn thấy sao?