Thấy Trần Cẩm Hoa, Thẩm Minh Nguyệt như tìm chỗ dựa vững chắc, lập tức khóc lóc kể lể.
Nước mắt rưng rưng, ta :
“Cẩm Hoa, nhất định phải tin em. Vào phòng thi em mới phát hiện không có bút đen, em thật sự không biết dùng bút đỏ sẽ bị tính là gian lận…”
“Em đã cố gắng suốt ba năm, sao có thể tự hủy tương lai của mình ?”
Trần Cẩm Hoa ôm chặt ta vào lòng:
“Minh Nguyệt, tin em.”
Lời này vừa ra, những học vốn im lặng lập tức nhao nhao lên tiếng.
“Chú cảnh sát, Minh Nguyệt thật sự rất nỗ lực, rất có thực lực, chắc chắn không thể gian lận đâu ạ!”
“Đúng rồi, không biết thì không có tội, mong các tha cho ấy lần này.”
Nhìn bộ dạng họ thi nhau níu váy Thẩm Minh Nguyệt để nịnh bợ Trần Cẩm Hoa, tôi suýt bật .
Thấy nhiều người bênh vực như , cảnh sát cũng có chút do dự, dù gì chuyện này cũng phải xét đến huống cụ thể.
Cảnh sát thở dài:
“Kỳ thi quan trọng như , sao có thể quên mang bút đen ?”
Thẩm Minh Nguyệt lúc này lại trừng mắt oán độc tôi:
“Tất cả là do Trần Niên gài bẫy cháu!”
“Chú cảnh sát, trước khi vào phòng thi cháu đã kiểm tra kỹ bút rồi. Nhưng cháu gặp Trần Niên trong nhà vệ sinh, ta đã vào túi bút của cháu.”
“Trước đó, ta đã ăn cắp danh ngạch tuyển thẳng của cháu, chuyện này ai cũng biết!”
“Cô ta chắc chắn sợ cháu thi đậu Thanh Hoa, rồi vạch trần sự thật ta trộm danh ngạch, nên mới cố hãm cháu!”
Nghe , Trần Cẩm Hoa lập tức giận dữ:
“Thật sự như sao?”
Chưa kịp để Thẩm Minh Nguyệt trả lời, đám “chó trung thành” của ta đã vội vàng lên tiếng.
“Đúng thế đó thiếu gia Trần!”
“Cái Trần Niên kia từ trước đến giờ chỉ biết lo cho bản thân, không ai trong trường chơi với ta cả, chỉ có Minh Nguyệt tốt bụng mới chuyện với ta.”
“Không ngờ con tiện nhân ấy lại trộm mất danh ngạch của Minh Nguyệt!”
“Hơn nữa, trước kỳ thi, ta còn với Minh Nguyệt nếu thi không bằng thì sẽ xin lỗi vì chuyện trộm danh ngạch. Giờ sợ thi không lại, nên mới bày trò này!”
Ánh mắt Trần Cẩm Hoa tràn đầy căm ghét tôi. Nhưng đang định chửi thì lại nhíu mày, hình như tôi có chút quen mặt.
Anh ta há miệng ra, cuối cùng chỉ :
“Nếu đây là sự thật, nhất định bắt ta phải trả giá.”
Cảnh sát quay sang hỏi tôi:
“Trần Niên, những lời họ có đúng không?”
Tôi kiên định đáp:
“cháu tuyển thẳng là nhờ năng lực thực sự.”
Thẩm Minh Nguyệt lại khẩy đầy đắc ý:
“Tự tin thế, thi đại học bao nhiêu điểm?”
“Để mọi người xem xem, học bá tuyển thẳng vào Thanh Hoa thi mấy điểm!”
Nghe thế, đám đông bắt đầu reo hò phụ họa.
Cảnh sát cũng bảo tôi mở hệ thống tra cứu điểm thi.
Vì sự việc thay đổi quá nhiều chiều hướng, đám phóng viên cũng hưng phấn không thôi. Khi tôi vừa mở giao diện tra cứu, camera đã rọi thẳng vào tôi.
Dưới ánh mắt của bao người, tôi chỉ có thể tra điểm ngay tại chỗ.
Không ngờ, trên màn hình, cũng là 0 điểm!
6
Ngay lập tức, Thẩm Minh Nguyệt kích hét lên:
“Chú cảnh sát, xem! Trần Niên chính là kẻ đã ăn cắp điểm thi của cháu để vào Thanh Hoa!”
“Một kẻ 0 điểm như ta thì sao xứng đáng tuyển thẳng! Cô ta không xứng đáng!”
“Tôi cầu ta xin lỗi tôi!”
Giọng ta lớn đến nỗi nhân viên tuyển sinh của Thanh Hoa – đang bận tranh giành những học sinh top đầu – cũng nghe thấy.
Vừa đến nơi, học xung quanh đã vội vàng kể lại toàn bộ câu chuyện.
Còn liên tục cầu Thanh Hoa hủy bỏ tư cách của tôi.
Bị bao vây ở giữa, nhân viên tuyển sinh trông vô cùng khó xử. Nhưng trước mặt truyền thông, vì danh tiếng trường học, ông ta chỉ có thể :
“Nếu chuyện này là thật, Thanh Hoa sẽ xem xét lại việc nhận học sinh Trần Niên.”
Nhìn vẻ mặt như nắm chắc phần thắng của Thẩm Minh Nguyệt, tôi chỉ cảm thấy nực .
Cô ta 0 điểm, thì mọi người thấy ta đáng thương.
Còn tôi cũng 0 điểm, thì cả đám chỉ muốn đạp tôi xuống địa ngục.
Chỉ vì tôi, một người bình thường, lại tuyển thẳng vào Thanh Hoa.
Chỉ vì bọn họ muốn nịnh bợ Trần Cẩm Hoa.
Tôi lạnh, không chút sợ hãi cảnh sát:
“Tôi cầu kiểm tra bài thi.”
Bình thường quy trình kiểm tra bài thi đại học rất phức tạp, vụ việc lần này đã ầm ĩ đến mức toàn hệ thống bị ý.
Rất nhanh, bài thi của tôi đã gửi đến tay cảnh sát.
Bốn tờ bài thi, toàn bộ đều trắng trơn.
“Trần Niên, đang coi thường kỳ thi à?”
“Cô chiếm một suất thi, chiếm dụng tài nguyên công cộng, lại dám nộp giấy trắng! Loại người như càng không xứng đáng vào Thanh Hoa!”
Thẩm Minh Nguyệt chỉ vào mặt tôi mắng, đám đông cũng hùa theo.
Tôi chỉ thấy buồn , tôi thi đậu bằng năng lực thực sự, thế mà bọn họ lại ghen tị đến mức này sao?
Tôi bật :
“Tôi chỉ không muốn khổ giáo viên chấm thi, cũng có lỗi sao?”
An Hạ lập tức mỉa mai:
“Ai biết thật sự vì , hay là do một câu cũng không trả lời nổi?”
“Đúng đó, đã hơn một năm không tham gia kiểm tra thử, ai biết thực lực thật là thế nào!”
Tiếng người nhao nhao. Nhân viên tuyển sinh của Thanh Hoa càng lúc càng khó xử.
Dù tôi tuyển thẳng, không bắt buộc thi đại học, áp lực dư luận quá lớn.
Ngay lúc ông ta định mở miệng, một giọng vang lên từ cuối đám đông:
“Tôi có thể chứng minh, bài thi trắng này không phải của Trần Niên.”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người đó.
Người bước tới chính là giám thị của buổi thi cuối cùng.
Nhiều phóng viên và học sinh đều nhận ra ông ta. Ông lên tiếng:
“Tôi là giám thị môn tiếng Anh của Trần Niên. Tôi có thể chứng minh bài thi của em ấy đã viết kín trang.”
An Hạ phản bác:
“Ai biết thầy có phải đang dối giúp ta không?”
“Đúng đấy, mỗi kỳ thi đại học, một giám thị phải trông hàng trăm thí sinh, sao lại nhớ riêng mình ta?”
Thầy giám thị thản nhiên đáp:
“Nếu không tin, có thể điều tra camera.”
“Tôi nhớ Trần Niên, vì em ấy dùng bút đỏ để bài.”
“Lúc đó tôi đã nhắc, sẽ bị coi là gian lận, Trần Niên rằng em ấy đã tuyển thẳng vào Thanh Hoa rồi, chỉ muốn biết đề thi khó đến đâu.”
“Tôi liếc qua bài thi của em ấy, câu trả lời gần như hoàn toàn chính xác.”
“Xác nhận năng lực của em ấy xong, tôi mới tin lời em ấy là thật.”
7
Ngay khi giám thị xong, mọi người xung quanh đều chết lặng.
Do hiện trường đang phát trực tiếp bởi các phóng viên, cư dân mạng cũng biết mọi việc trong tích tắc.
“Gì thế này, chẳng phải bài bằng bút đỏ là của Thẩm Minh Nguyệt sao? Giờ lại là của Trần Niên à?”
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra , hệ thống giáo dục điều tra ra bài của Thẩm Minh Nguyệt rõ ràng là giấy trắng mà?”
Dân mạng rần rần lên, sôi sục tới mức không thể dập tắt nổi.
Chuyện đã đến mức phải có một lời giải thích rõ ràng.
Thẩm Minh Nguyệt hoảng loạn, vẫn nghiến răng :
“Các người thông đồng dối! Bài của Trần Niên vốn là trắng tinh!”
Giám thị khẽ cau mày:
“Nếu không tin, tôi đề nghị trích xuất luôn camera giám sát lúc thi.”
Nghe đến trích xuất camera, Thẩm Minh Nguyệt run lẩy bẩy, suýt nữa thì ngất tại chỗ.
Cảnh sát đã điều ra toàn bộ video giám sát tại trường thi.
Không chỉ môn tiếng Anh, tất cả các môn tôi đều dùng bút đỏ.
Và mỗi khi bị giám thị phát hiện, họ đều đến cạnh tôi nhắc nhở. Sau khi nghe tôi giải thích, họ đều cầm bài thi đứng ngay dưới camera giơ lên để ghi hình.
Khi video rõ nét công bố, chữ viết trên bài thi hoàn toàn trùng khớp với nét chữ của tôi.
Đồng thời, cảnh sát cũng điều ra video ở phòng thi của Thẩm Minh Nguyệt, dù trông ta bài rất nghiêm túc, khi giám thị thu bài, rõ ràng bài thi trắng xóa không chữ nào.
Mặt Thẩm Minh Nguyệt tái nhợt như tờ giấy.
Mọi người xung quanh cũng sững sờ, không ai ngờ chuyện lại kỳ lạ đến thế.
“Quái lạ, quá quái lạ, giống như ma ám !”
“Các người không thấy sao? Thẩm Minh Nguyệt dường như ngay từ đầu đã biết sẽ có hoán đổi bài thi!”
“Ý là… ta vốn định ăn cắp điểm của Trần Niên, không ngờ Trần Niên lại dùng bút đỏ?”
“Trời ơi đúng rồi! Nếu Trần Niên dùng bút đen, thì chẳng phải Thẩm Minh Nguyệt thắng chắc à? Giám thị còn câu trả lời của ấy gần như đúng hết cơ mà!”
“Nhưng rốt cuộc Thẩm Minh Nguyệt thế nào?”
Trong ánh mắt đầy nghi hoặc của mọi người, tôi nhạt:
“Đương nhiên là vì Thẩm Minh Nguyệt có một cái hệ thống.”
Mọi người tại hiện trường cứng đờ.
So với họ, cư dân mạng lại đón nhận chuyện này nhanh hơn nhiều.
“Hệ thống? Không phải cái đó chỉ có trong tiểu thuyết thôi sao?”
“Ối dồi ôi, tiểu thuyết bước ra đời thực, mà hệ thống lại rơi vào tay nữ phụ độc ác!”
Bạn thấy sao?