1
“Ngày mai thi rồi, mọi người cứ thả lỏng tinh thần nhé. Chúc mọi người đều trở thành ‘ngựa ô’ năm nay!”
Nhìn thấy giáo viên đứng trên bục giảng, tim tôi bỗng run lên.
Không ngờ tôi lại trọng sinh về đúng ngày trước khi Thẩm Minh Nguyệt dùng hệ thống để đánh cắp điểm thi đại học của tôi.
“Ông trời phù hộ, hãy để tôi là ngựa ô năm nay đi.”
“Ngựa ô chắc chắn là Minh Nguyệt rồi, ấy ôn tập cấp tốc ba tháng liền mà!”
Tiếng bàn tán của các học vang lên bên tai, Thẩm Minh Nguyệt, nữ thần học đường, lại :
“Tớ sao thi cao hơn Trần Niên , ấy là học bá tuyển thẳng vào Thanh Hoa – Bắc Đại mà.”
Tôi đang định mình sẽ không đi thi đại học,
Không ngờ Thẩm Minh Nguyệt lại lên tiếng trước:
“Trần Niên, cậu chắc chắn sẽ cùng chúng tớ chiến đấu trong kỳ thi đại học lần này chứ?”
“Cả lớp 65 người, không thiếu một ai nhé!”
Kiếp trước, ta cũng từng câu này.
Tôi vốn đã không có bè trong lớp, sau khi tuyển thẳng thì lại càng bị mọi người nhắm vào một cách vô cớ.
Thẩm Minh Nguyệt , vì tôi không phải thi đại học nên mọi người cảm thấy tôi không thuộc về tập thể, nếu thường xuyên tham gia hoạt cùng thì sẽ tốt hơn.
Vì thế, khi kiếp trước ta muốn tôi cùng thi đại học để chiến đấu bên nhau,
Tôi, vì muốn hòa nhập với mọi người, đã đồng ý mà chẳng chút nghi ngờ.
Nhưng tôi không ngờ, đó lại là cái bẫy mà Thẩm Minh Nguyệt giăng ra.
Cô ta muốn tôi đi thi chỉ để dùng hệ thống tráo điểm thi của tôi.
Cô ta dùng điểm của tôi để trở thành “ngựa ô” năm đó.
Còn điểm thi của tôi lại bị thay bằng bài thi rỗng tuếch của ta.
Khi biết sự thật, tôi đã đánh mất tư cách tuyển thẳng.
Tôi muốn tự mình minh oan, truyền thông lại tin lời giáo viên chủ nhiệm, cho rằng việc tôi tuyển thẳng là do gian lận.
Chỉ trong chớp mắt, tôi bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, bị mạng xã hội c,ông k,ích suốt ba ngày ba đêm.
Để chứng minh sự trong sạch của mình, tôi lén quay lại trường tìm bằng chứng,
Nhưng không ngờ lại bắt gặp giáo viên chủ nhiệm đang cùng Thẩm Minh Nguyệt ăn mừng.
“May mà mẹ nuôi chuẩn bị trước, rằng điểm của Trần Niên là gian lận mà có.”
“Nếu không điều tra sâu hơn, chuyện tôi dùng hệ thống tráo điểm chắc chắn sẽ bị lộ.”
Giáo viên chủ nhiệm bật nhẹ:
“Hệ thống chỉ dùng một lần, tất nhiên phải đảm bảo không xảy ra sai sót.”
Tôi xông vào chất vấn họ vì sao lại như ,
Nhưng Thẩm Minh Nguyệt chỉ nhạt:
“Ai bảo cậu lại muốn người đặc biệt, tham gia xét tuyển thẳng gì.”
“Ban đầu chỉ định dạy cậu một bài học, giờ cậu đã biết sự thật thì chỉ còn cách t ,ự s ,at vì hổ thẹn thôi.”
Họ tr ,ói tôi lên sân thượng và thẳng tay đẩy xuống.
Tôi ch ,et ngay tại chỗ.
Nhớ lại khoảnh khắc bị đẩy khỏi sân thượng, toàn thân tôi l,ạnh t,oát.
Nhìn khuôn mặt tươi của Thẩm Minh Nguyệt trước mắt, tôi lạnh:
“Tôi đã tuyển thẳng rồi, sẽ không tham gia kỳ thi đại học nữa đâu.”
Không ngờ tôi lại từ chối, gương mặt Thẩm Minh Nguyệt lập tức biến sắc:
“Trần Niên, như là cậu không đúng rồi. Chúng ta học chung ba năm, cậu âm thầm tham gia tuyển thẳng, mà mọi người cũng không trách cậu.”
“Bây giờ cậu không đi thi, chẳng phải là tâm lý của cả lớp sao?”
Con ch ,ó trung thành của Thẩm Minh Nguyệt, An Hạ, hừ lạnh một tiếng:
“Cô ta vẫn luôn là như , tự đi đường tắt rồi mặc kệ sống ch ,et của người khác.”
“Tuyển thẳng chẳng qua là ăn may, không hiểu ta có gì đáng tự hào nữa.”
Kiếp trước, đến ch ,et tôi mới hiểu ra:
Chính Thẩm Minh Nguyệt đã gieo vào đầu các học cái tư tưởng “tuyển thẳng là ăn gian”.
Họ vốn đã ghen tị vì tôi không cần thi đại học, nay có thêm cái cớ do Thẩm Minh Nguyệt đưa ra thì càng mặc sức c,ông k,ích tôi.
An Hạ nắm tay Thẩm Minh Nguyệt:
“Hơn nữa, ta không đi thi chắc chắn là do sợ chứ gì.”
“Một người tuyển thẳng vào Thanh Hoa – Bắc Đại mà lại không bằng người ôn ba tháng như cậu, thật mất mặt.”
“Yên tâm đi Trần Niên, cho dù cậu không đủ điểm đậu đại học, Thanh Hoa – Bắc Đại vẫn phải nhận cậu thôi.”
“Ai bảo cậu đã tuyển thẳng rồi chứ.”
2
Tôi lạnh:
“Nghe thì tôi càng không thể đi thi rồi.”
“Nhỡ điểm thấp thật, bị Thanh Hoa – Bắc Đại từ chối thì ai bồi thường cho tôi đây?”
“Thay vì ở đây xấu tôi, sao các cậu không tranh thủ ôn tập thêm, biết đâu còn kiếm vài điểm.”
“Đặc biệt là cậu đấy, Thẩm Minh Nguyệt, đứng thứ ba từ dưới lên mà mơ ngựa ô, nằm mơ giữa ban ngày!”
Thẩm Minh Nguyệt nóng nảy:
“Trần Niên, điểm tôi thấp rõ ràng là do cậu h ,ại, cậu nhất định phải đi thi, để chúng ta đường đường chính chính thi đấu một trận!”
“Nếu không phải cậu giành mất suất tuyển thẳng của tôi, tôi đã không mất tinh thần mà rớt hạng!”
“Được so điểm với cậu là lực duy nhất của kỳ thi đại học này đối với tôi.”
“Cậu không đi thi, chính là muốn h ,ủy h ,oại tôi!”
Tôi sững sờ, tôi c ,ướp suất tuyển thẳng của ta từ bao giờ?
Nhưng xung quanh chẳng ai cho tôi cơ hội giải thích, vừa nghe xong họ đã tin ngay lời ta.
“Trời ơi, đáng thương cho Minh Nguyệt, coi Trần Niên là mà cuối cùng lại bị đ ,âm sau lưng.”
“Hơn nữa, tên trộm này còn định ph,á h ,ủy tâm lý của Minh Nguyệt vào lúc then chốt nữa, đáng ch ,et thật!”
“Trần Niên, cậu ơn tích đức đi. Minh Nguyệt chỉ muốn so điểm một chút chứ có l,ấy m ,ạng cậu đâu.”
Tôi quá hiểu những người này.
Họ không thực sự muốn bênh vực Thẩm Minh Nguyệt, họ chỉ đơn giản là muốn xem tôi bị dìm xuống đáy.
Tôi chẳng có chút hứng thú tranh cãi với họ, xoay người rời đi.
Nhưng Thẩm Minh Nguyệt không cam lòng, còn chắn đường tôi.
Tôi lập tức gọi giáo viên đến,
Cả lớp tức tối tôi, tôi thì chẳng thèm liếc họ một cái, quay người về nhà.
Lần này, tôi sẽ không bước chân vào phòng thi, để xem Thẩm Minh Nguyệt sao tráo điểm của tôi.
Không ngờ đến…
5 giờ sáng, An Hạ dẫn người xông vào nhà tôi.
Chưa kịp phản ứng, ta đã cầm gậy đ ,ập m ,ạnh vào đầu tôi. Tôi đ ,au đến ôm đầu, còn chưa kịp kêu thì đã bị bịt miệng.
“Mau tr ,ói nó lại, ném lên xe, tụi mày vào tìm chứng minh thư và thẻ dự thi của nó!”
An Hạ b ,óp c ,ổ tôi, ánh mắt lạnh như băng:
“Có đi thi hay không, không phải do m ày quyết định!”
Tôi cố gi ,ãy gi ,ụa bị An Hạ đ ,á một cú vào đầu gối.
Bị c ,ưỡng é ,p đưa đến điểm thi, ban đầu tôi vẫn không định vào.
Nhưng các thí sinh khác hối thúc kiểm tra giấy tờ, giám thị cũng đã cầm thẻ của tôi.
Bị ép bước vào phòng thi, tôi thấy lòng rối bời.
Nếu giờ đứng lên rời đi, chuyện chắc chắn sẽ ầm ĩ, mà né tránh kỳ thi có thể khiến Thanh Hoa nghi ngờ thực lực thật của tôi, hủy cả suất tuyển thẳng.
Khi tôi còn đang suy nghĩ, kỳ thi đã bắt đầu.
Loa thông báo vang lên:
“Xin thí sinh sử dụng bút mực đen để bài.”
Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi nhét bút đen vào túi, rút bút đỏ ra bài.
Khi giám thị phát hiện, tôi đã hơn nửa bài.
Cô ấy vội nhắc: “Em ơi, dùng bút đỏ sẽ bị coi là gian lận, bị chấm 0 điểm đó!”
Tôi thản nhiên: “Vậy cứ chấm em gian lận đi.”
Cả kỳ thi đại học, tôi đều dùng bút đỏ để bài.
Đến môn cuối, giám thị không nhịn nữa, tôi đành :
“Thầy ơi, em tuyển thẳng vào Thanh Hoa rồi, chỉ muốn xem đề thi khó hay dễ thôi.”
“Dùng bút đỏ cũng để các thầy khỏi mất công chấm.”
Nghe tôi tuyển thẳng, giám thị mới yên tâm.
Kết thúc kỳ thi, tôi lập tức lên máy bay đi du lịch tốt nghiệp.
Nhóm lớp yên ắng suốt một tháng.
Cho đến khi có tin Thẩm Minh Nguyệt sắp đính hôn với công tử nhà giàu Trần Cẩm Hoa.
“Minh Nguyệt đúng là mỹ nhân gả vào hào môn, đợi tốt nghiệp xong là cưới luôn à?”
“Xin thiếu phu nhân nhà họ Trần ban cho em một công việc với!”
Tôi thấy cái tên Trần Cẩm Hoa quen quá, kỹ thì phát hiện, hóa ra là con trai cấp dưới của ba tôi.
Thẩm Minh Nguyệt cũng nhắn trong nhóm:
“Ngày mai đi trường nhận kết quả thi, tớ sẽ mang kẹo cưới cho mọi người nhé!”
Trường tôi là danh trường trăm năm, năm nào cũng có nhiều “ngựa ô” và học sinh các trường top đầu tranh nhau.
Nên việc xem điểm và nhận giấy báo nhập học đều tổ chức tập trung tại trường, có cả phóng viên đến đưa tin.
Kiếp trước, chính vào ngày nhận giấy báo ấy, tôi thân bại danh liệt.
Lần này, đến lượt tôi tặng cho Thẩm Minh Nguyệt một “món quà bất ngờ”.
Khi tôi đến trường, đã thấy một đám người vây quanh Thẩm Minh Nguyệt tán dương:
“Minh Nguyệt đúng là hỷ sự lâm môn, vừa lật ngược thế thi đại học, vừa đính hôn với thiếu gia nhà giàu.”
“Đúng , bài thi xong Minh Nguyệt còn ước lượng khoảng 680 điểm, còn tôi thì không dám mơ đến 630.”
Tôi khẽ , 680 thì không đâu, 0 điểm thì đáng để mong chờ đấy.
Có người ý đến sự có mặt của tôi, ánh mắt kh,inh th,ường xuyên tới:
“Trần Niên, đợi có điểm rồi xem còn nổi không.”
Thẩm Minh Nguyệt cũng tôi, mỉ,a m,ai:
“Cho mượn điểm một lần, tưởng mình là học bá thật đấy à?”
Bạn thấy sao?