Vì thế tôi lại càng nỗ lực học hành hơn.
Tôi không biết gì về chuyện “học để đổi đời,” tôi chỉ biết, tôi học giỏi thì bà sẽ vui.
Sau này, mỗi lần xem phim truyền hình về những đứa con bất hiếu, tôi đều không thể hiểu nổi.
Đó là bà nội mà! Là người đã nhặt tôi về nuôi lớn!
Chúng tôi đã dựa vào nhau mà sống qua mấy chục năm trời.
Nếu không có tôi, bà đâu cần phải sống vất vả đến thế, đâu cần sáng sớm đã phải ra đồng lụng.
Làm sao mà nỡ chê bà chứ?
Lý do khiến tôi muốn vươn lên, chăm chỉ học hành,chỉ là để sau này, bà có thể sống thật tốt.
5
Khi điện thoại từ làng gọi đến trường, tôi đang học đến đoạn “Trần biểu”.
“Thần không có bà nội, thì chẳng có hôm nay; bà nội không có thần, thì chẳng thể sống đến cuối đời.”
Tôi đang lớn tiếng đọc theo giáo.
Thầy chủ nhiệm gọi tôi ra ngoài, bảo rằng bà nội bị ngất ở đầu làng, đã đưa tới trạm y tế.
Thầy tôi đầy lo lắng.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, bấm thật mạnh vào da để giữ mình bình tĩnh.
Năm đó tôi mười chín tuổi, đang học lớp 11, bà nội bị chẩn đoán suy thận.
May mắn là phát hiện sớm.
Không may là… tôi không có tiền.
Ngay cả chi phí nhập viện lần này của bà, cũng là người trong làng góp từng đồng từng hào giúp chúng tôi.
Biết mình mắc bệnh phải chạy thận hai lần một tuần, bà đòi xuất viện về nhà.
Tôi nắm chặt tay bà, nước mắt tuôn ào ào không dừng lại .
Bà lấy tay lau nước mắt cho tôi, bàn tay thô ráp cọ vào da khiến mặt tôi đau rát, lòng bàn tay ấy còn nóng hơn cả nước mắt tôi.
“Thằng con trai to xác như thế mà cũng mít ướt quá.”
Tôi nghẹn ngào không nên lời.
“Đừng khóc, mình không chữa nữa, về nhà thôi.”
Tôi chỉ biết siết tay bà thật chặt, ra sức lắc đầu.
Bà khẽ , không gì thêm nữa.
Tối hôm đó, tôi ngồi một mình nơi hành lang bệnh viện, gần như khóc cạn nước mắt cả đời.
Khi trời vừa hửng sáng, tôi đã quyết định một chuyện.
Mạng tôi là do bà cứu, bây giờ đến lượt tôi cứu bà.
6
Tất cả tiền dành dụm tôi có chỉ vỏn vẹn 3427 tệ.
Tôi giữ lại 500, số còn lại đều đưa cho bác – người duy nhất trong nhà có chút quan hệ máu mủ – rồi quỳ xuống trước mặt bà, dập đầu ba cái.
Cầu xin bà chăm sóc bà nội giúp tôi.
Sau đó, tôi lên chuyến tàu đi Hàng Châu.
Tôi dối bà nội là quay lại trường học, vì tôi biết bà sẽ không bao giờ đồng ý cho tôi nghỉ học.
Nhưng tôi không thể tiếp tục nữa.
Tôi đã mười chín tuổi rồi, là người trưởng thành.
Tôi không thể tiếp tục hút máu bà, sống yên ổn trong lớp học trong khi bà đang cạn kiệt từng ngày.
Tôi an nhàn học hành, còn bà phải đợi cái chết đến gần ư?
Không. Tôi không nổi. Tôi không muốn đi học nữa.
Tôi phải đi . Việc gì tôi cũng , khổ đến mấy tôi cũng chịu.
Chỉ cần bà nội còn sống.
Trên tàu, tôi đứng đến mức hai chân bủn rủn, chỉ có thể len lén ngó vào chiếc điện thoại của chị đứng trước mặt.
Chị ấy đang xem một bộ phim cổ trang.
Trên màn hình, một người phụ nữ mặc y phục lộng lẫy đang khóc lóc với hoàng đế:
“Thần thiếp ôm xác nó đi dưới mưa suốt một đêm, chỉ mong đến điện Diêm La mà cầu xin tất cả thần Phật, nếu cần lấy mạng thì lấy mạng thiếp, đừng lấy mạng con thiếp…”
Nghe đến câu đó, lòng tôi như ngâm trong nước đắng.
Tôi cũng muốn đi đến tận điện Diêm La, quỳ lạy tất cả thần Phật, cầu xin nếu đã định bắt mạng, thì hãy lấy mạng tôi…
Đừng bắt mạng của bà tôi.
Bạn thấy sao?