Diệp Huy Tùng nghe ông già họ Thẩm kia thế thì vẻ mặt của ông ta đã thoải mái hơn không ít.
Ông ta vội vàng mở miệng: "Để Điền Tĩnh và Hưng Phúc kết hôn với nhau đúng là tốt hơn kết hôn với Trần Hoàng Kim thật. Hai nhà chúng ta cũng tính là xứng vai xứng vế. Nhưng mà ông cũng biết tính cách của con bé Điền Tĩnh này rồi đó, nó rất bướng bỉnh. Cuộc hôn nhân này thành công hay không còn phải xem bọn nhỏ có ý với nhau hay không nữa."
Ông già họ Thẩm kia vài tiếng rồi ngồi lên xe rời đi.
Thính lực của tôi rất tốt nên có thể nghe hết cuộc chuyện của bọn họ. Lúc này đây tôi cảm thấy rất khó chịu.
Sau này tôi mới biết ông già kia tên là Thẩm Đoàn Tỉnh, cũng xem như là một người nổi tiếng trong giới phong thủy. của thành phố Liễu Canh này.
Chuyện ông ta giỏi nhất chính là Tâm Long Tróc Mạch, ông ta rất có ánh mắt. Mặc dù cái này nghe không oai phong bằng trừ bắt quỷ dễ quen với mấy người có quyền có thế hơn nhiều. Dù sao trên đời này cũng hiếm có ma quỷ quái, người muốn giàu có lại nhiều không đếm xuể. Ai mà chẳng muốn mình ở trên một mảnh đất có phong thủy tốt chứ.
Thẩm Đoàn Tỉnh có một đứa cháu trai tên là Thẩm Hưng Phúc. Anh ta có chút thiên phú trên phương diện phong thủy, Thẩm Đoàn Tinh chọn người kế thừa. Có rất nhiều theo đuổi ta ta cứ khăng khăng thích Diệp Điền Tĩnh.
Điều này là bình thường, mặc dù tôi không thể xem bói cho nhà họ Diệp và cũng chưa từng xem tướng cho Diệp Điền Tĩnh.
Nhưng người ông nội chọn trong hàng trăm hàng ngàn người khác để kết thông gia từ bé với tôi, hóa giải mệnh kiếp của tôi thì chäc chản số mạng của này không tầm thường.
Tôi rất muốn đi lên với Diệp Huy Tùng rằng những gì người khác biết tôi đều biết, không thể để Diệp Điền Tĩnh gả cho người khác.
Nhưng tôi không thể như thế , chưa tới chuyện ông ta có tin không. Cho dù Diệp Huy Tùng tin rồi thì tôi bị xem như là giới, ảnh hưởng rất lớn tới nhân duyên của tôi và Diệp Điền Tĩnh.
Tôi phải nghĩ biện pháp để ấy chủ bằng lòng kết hôn với tôi thì chuyện này mới hợp lý . Làm thế cũng sẽ không trái lại với quy tắc mà ông nội đã đặt ra.
Nhưng tôi cũng không vội vàng, tuy bây giờ nhà họ Diệp còn chưa gặp nạn tôi tin vào năng lực của ông nội mình. Chỉ là một Thẩm Đoàn Tinh mà đã dám hư quy tắc ông nội đặt ra ư, ông ta cũng xem thường Thanh Gai quá rồi đó.
Khi nào nhà họ Diệp gặp tai họa mà chẳng ai có thể giải quyết thì bọn họ sẽ nghĩ tới việc để tôi đến ở rể.
Điều mà tôi sợ nhất chính là nếu như Diệp Điền Tĩnh và Thẩm Hưng Phúc thích nhau trước khi nhà họ Diệp gặp tai nạn thì mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền phức.
Bởi vì cái gọi là kết hôn trong lời ông nội cũng không đơn giản là tổ chức hôn lễ, đăng ký kết hôn. Mà phải chính thức phòng, chuyện nam nữ.
Nếu như Diệp Điền Tĩnh phát sinh quan hệ với người đàn ông khác thì chuyện giữa hai chúng tôi xem như kết thúc. Điều này là tai họa với cả hai chúng tôi.
Tôi nghĩ tới chuyện này thì lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ. Mọi chuyện đều là do ý trời, tôi và Diệp Điền Tĩnh có thể đến bên nhau hay không cũng phải xem ý trời mà thôi.
Tôi chỉnh đốn cảm của mình rồi về tới phố Kỳ Phong, định đi ngủ rồi mai mới nghĩ cách đối phó.
Thiên ý đúng là đã định sẵn từ trước. Tôi đang đi về phía cửa hàng của mình thì thấy hai người nọ bước xuống từ một chiếc xe đua khá là cá tính.
Cô mặc áo thun trắng, quần jeans cá tính. Chính là Diệp Điền Tĩnh.
Còn cậu trai thì mặc theo phong cách cậu ấm nhà giàu. Mặc dù khuôn mặt bình thường có quý khí, cũng xem là dễ . Chắc đây là Thẩm Hưng Phúc.
Đêm hôm khuya khoắt lại có một chiếc xe thể thao dừng ở con phố cũ này, thế nào cũng thấy không hợp.
Tôi nghĩ Thẩm Hưng Phúc dẫn Diệp Điền Tĩnh tới đây chäc chăn không có ý tốt nên vội vàng đi theo.
"Thẩm Hưng Phúc, đêm hôm khuya khoắt dẫn tôi tới đây cái gì? Muốn dọa tôi ư? Tôi cho biết, tôi không tin mấy cái đấy đâu." Diệp Điền Tĩnh với vẻ không vui.
Thẩm Hưng Phúc rồi : "Điền Tĩnh à, ông nội của đang chuyện với bố em mà. Không phải bọn họ bảo chúng ta đi chơi hay sao. Anh nghĩ sớm muộn gì chúng ta cũng kết hôn, em cũng biết cái gì mà. Để em cảm nhận không khí trong giới phong thủy sớm một chút cũng tốt cho em"
Tôi thầm khinh bỉ, một con phố mai táng vào miệng ta lại thành thế giới phong thủy. Anh ta nghĩ phong thủy rẻ tiền quá đấy.
Diệp Điền Tĩnh nhíu mày rồi với vẻ không vui: "Tôi không muốn cảm nhận. Sau này đừng có lung tung về quan hệ giữa hai chúng ta không hả? Anh cũng biết là tôi có chồng sắp cưới cơ mà."
Tôi nghe tới đây thì cảm thấy có chút ấm áp.
Mặc dù tôi biết Diệp Điền Tĩnh nhắc tới tôi có lẽ chỉ bởi vì không muốn trở thành quan hệ người với Thẩm Hưng Phúc mà thôi. Nhưng ít nhất ấy không ghét tôi.
"Chồng chưa cưới ư? Em là cái thẳng Hoàng Kim đó à? Thôi bỏ đi Điền Tĩnh à, nghe ông nội thăng đó chỉ là đứa ăn mà thôi. Chưa từng học phong thủy, hơn nữa hai người đã hủy bỏ hôn ước rồi." Thẩm Hưng Phúc với vẻ mỉa mai, hoàn toàn không để tôi vào mắt.
Diệp Điền Tĩnh bĩu môi rồi : "Nói chuyện đàng hoàng một chút, ấy không biết xem phong thủy không có nghĩa là vô dụng! Trong mắt tôi thì ấy còn tốt hơn nhiều, ít nhất ấy trung thực thành thật hơn ."
Thẩm Hưng Phúc lại chẳng hề tức giận, ta : "Được thôi, tùy em . Em xem, tiệm vàng mã này vẫn còn mở. cửa kìa. Em có tin có thể để cho người giấy sống dậy không?"
Diệp Điền Tĩnh chép miệng một tiếng, rõ ràng là ấy. không tin.
Tôi dùng đầu gối để nghĩ cũng biết Thẩm Hưng Phúc muốn cái gì.
Chắc chản là ta muốn ra chiêu trước mặt Thẩm Hưng Phúc, để ấy thay đổi cách đối với ta, thậm chí ta.
Tôi không thể để ta đạt mục đích nên vội vàng đi theo.
Đây là một tiệm vàng mã tên là "Tặng tiền".
Nghề vàng mã là một nghề có lịch sử lâu đời, thật ra chính là vàng mã đốt cho người chết. Hồng đồng nam, lục đồng nữ, núi vàng núi bạc, trâu ngựa quần áo, chỉ cần muốn là .
Nhưng chắc chẳn là chuyến đi này không đơn giản. Tuy. người vàng mã cũng không có năng lực gì to lớn lắm, chỉ là mưu sinh mà thôi..
Nhưng người vàng mã chân chính là có thần thông, để hồn dã quỷ sống trong vàng mã.
Tôi từng nghe ông nội kể về một câu chuyện người vàng mã có thần thông. Năm xưa ông nội du lịch tới một trấn nhỏ ở phía nam, muốn uống một miếng nước. Sau khi bưng chén nước lên thì ông nội chẳng hai lời mà quay người rời đi, chẳng hề quay đầu lại.
Bởi vì toàn bộ thị trấn đều không phải là người sống, đều là vàng mã do người ra.
Lúc tôi còn bé nghe ông nội kể chuyện này còn mơ thấy ác mộng. Bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy rất buồn , bởi vì tôi cũng đã có thần thông đó.
Tôi thu lại suy nghĩ của mình rồi về phía cửa tiệm.
Bạn thấy sao?