Chương 13
Tôi gật đầu, Hồ Đặng biết cũng khá nhiều, lại còn biết cả bí thuật Động Dương Tầm Tung.
Bí thuật Động Dương Tâm Tung cũng không phải là Âm Dương Huyền Thuật thông thường mà là một bí thuật hạng nhất chân chính. Thật ra cũng không phải vì bí thuật này thất truyền hay phức tạp lại rất ít người sử dụng.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Huyền Thuật này không khó nó có cầu rất cao đối với người thực hiện.
Yêu cầu cơ bản nhất chính là khí Huyền Dương của người thực hiện phải đạt tới cảnh giới “Thấu Thiên Thông Mệnh”.
Giới phong thủy có rất nhiều môn phái. Nào là Sơn, Y, Mệnh, Tướng, Bốc,… cho dù là môn phái nào, cho dù tu hành con đường nào vẫn là Tướng Thuật Quan Thiên. Muốn chân chính bộc lộ tài năng trong giới Âm Dương Phong Thủy thì đều phải luyện khí Huyền Dương. Đây cũng là lý do tại sao ông nội để tôi luyện khí từ năm ba tuổi.
Đường tắt để luyện khí rất nhiều đều là trăm sông đổ về một biển. Tổng thể chia thành ba cảnh giới lớn, từ nông đến sâu, thấu
thiên thông mệnh, một bước thăng thiên, mỗi một cảnh giới lớn còn chia thành ba cảnh giới nhỏ, mỗi một cách giới nhỏ có mười một tầng. Cho nên con đường thầy phong thủy rất cực khổ, rất nhiều người không kiên trì .
“Hoàng Kim, cậu đừng lừa rôi, cậu đã nhập Động Huyền rồi ư? Người thực hiện bắt buộc phải là cảnh giới Thấu Thiên Thông Mệnh mới có thể thực hiện bí thuật Động Dương Tâm Tung, nếu không sẽ bị phản phệ. Nhẹ thì hồn phách không yên, nặng thì mất hồn bỏ mạng, cậu đừng mạo hiểm.” Hồ Đặng với tôi, rõ ràng là ta không tin rằng một thằng nhóc hai mươi mốt tuổi như tôi lại có thể chuyện này.
Tôi và : “Vần chưa tính là Động Huyền, có thể Thấu Thiên Thông Mệnh. Chỉ là thỉ pháp mà thôi, không có vấn đề gì lớn. Chú Đặng cũng đừng khuyên cháu, khó lắm mới có cơ hội điều tra thứ này là cái gì mà không thông qua nhà họ Diệp, cháu nhất định phải . Sau này kiểu gì cũng sẽ chạm mặt nhau, biết sớm một chút cũng tốt.”
Hồ Đặng tôi, ta vẫn có chút không dám tin khỉ thấy tôi rất chắc chắn thì cuối cùng vẫn : “Thôi rồi, sao tôi có thể dùng ánh mắt người bình thường để
cậu, người kế thừa hết tất cả y bát của thầy Trần chứ. Nhưng cậu phải hứa với tôi rằng nếu phát hiện ra cái gì nguy hiểm thì phải dừng tay ngay lập tức!1′
Tôi gật đầu rồi đi ra ngoài sân.
Tôi dùng kiếm gỗ đào vẽ một vòng tròn trên đất, sau đó đâm thẳng vào tâm vòng tròn. Lại lấy con rắn lục mũi hếch kia ra rồi đặt lên chuôi kiếm.
Ngay sau đó tôi rắc bột mai rùa xanh lên xác rắn rồi nhóm lửa.
Làm xong mọi thứ thì tôi mới ngồi xếp bằng xuống rồi nhắm nghiền hai mắt.
Tôi tách một sợi thần thức gửi vào trong xác rắn rồi mặc niệm: ‘Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, huyền hư trong , chiếu sáng thái nguyên. Thần uy tám phương, sứ ngã tự nhiên!”
Đây chính là khẩu quyết của bí thuật Động Dương Tâm Tung. Thật ra đạo lý rất đơn giản, chỉ là dùng thần thức của tôi rồi mượn xác rắn lục mũi hếch, sau đó dần dần tìm tới kẻ đầu têu phía sau màn.
Chỉ tiếc là tôi vẫn chưa nhập Động Huyền, vẫn chỉ dừng lạỉ cảnh giới đầu tiên của Thấu Thiên Thông Mệnh nên chỉ có thể dùng thần
thức đi theo. Những thầy phong thủy trên Động Huyền có thể xuất linh hồn ra, tự đi theo tìm hiểu.
Một lúc sau tôi như bước vào mộng cảnh.
Thần trí của tôi bám vào thân rắn, con rắn này đang cố gắng chạy trốn.
Trời đất rộng lớn, nó cũng chỉ có một mục đích duy nhất cũng chính là chỗ tôi muốn đi, vị trí của kẻ đầu têu.
Rắn lục mũi hếch cũng không có đỉ về phía nhà họ Diệp mà là đỉ về phía về phía bắc của thành phố Liễu Canh. Rất nhanh sau đó nó đã đi tới biên giới phía bắc của Liễu Canh.
Ngay lúc tôi cho rằng cái thứ nửa thần nửa quỷ kia không ở thành phố Liễu Canh thì con rắn kia nó đã ngừng lại.
Đây là một vùng núi không phải là núi Kỉnh Long, nó không nguy nga hùng vỹ như núi Kỉnh Long lại khiến cho tôi cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì tôi thấy trên núi có hơn một trăm phần mộ to to nhỏ nhỏ. Rắn lục mũi hếch dừng ở phía ngoài cùng, không dám trườn về phía trước.
Chẳng lẽ đây đã là đích đến rồi ư? Cái thứ
kia nó ở đây?
Nhưng còn chưa thấy thứ đó tất nhiên tôi sẽ không từ bỏ. Tôi thúc giục thần thức để khống chế con rắn này tiếp tục trườn về phía trước rồi đi tới trước mặt thứ kia.
Con rắn tiếp tục đi với sự điều khiển của tôi. Nhưng nó trườn chưa mấy chốc thì đột nhiên dựng thẳng người dậy rồi thè lưỡi ra. Đây là dấu hiệu của việc gặp nguy hiểm.
Tôi lại gửi thêm một sợi thần thức vào con rắn để tăng thêm sự dũng cảm cho nó. Nhưng đột nhiên nó lại nằm rạp xuống đất rồi vùi đầu rắn vào trong đất, có gì cũng không chịu đậy.
Tôi khá là bực bội mà đưa mắt về nơi xa, muốn xem đến cùng là cái gì. Đến cùng là con rắn này thấy cái gì mà sợ hãi đến thế.
Tôi thoáng qua từng cái mộ, đột nhiên lại thấy một bóng người nơi sâu nhất.
Cô ta mặc một bộ váy đỏ, có lẽ là áo cưới, bởi vì trên đầu còn có khăn dâu.
Cô ta cứ như thế mà đứng sừng sững trên phần mộ rất quái dị, trong sự đau buồn
mang theo một chút khí thế nữ vương.
Chẳng lẽ ta chính là người cảnh cáo Hồ Đặng đừng nhúng tay vào chuyện nhà họ Diệp, người có thể khống chế Hoàng tiên và rắn khổng lồ kia ư?
Tôi muốn đi lên nhấc cái khán dâu của ta ra rồi xem đến cùng gương mặt của ta như thế nào.
Tôi muốn hỏi ta là aỉ, vì sao lại phải thế. Cô ta nhằm vào Diệp Điền Tĩnh hay là nhằm vào tôi.
Đáng tiếc tôi chỉ có một sợi thần thức dán vào con rắn, con rắn đã sợ tới nỗi vùi đầu vào đất rồi. Tôi không có cách nào để tới gần ta, càng không có cách nào để chuyện với ta.
Ngay lúc tôi không biết nên gì thì dường như ta đã cảm nhận sự tồn tại của tôi.
Thậm chí có thể rằng ta đang chờ tôi tới.
Cô ta khẽ quay đau, mặc dù vẫn bị khăn dâu che lại chắc chắn là ta đang tôi.
“Anh không thể kết hôn với ta, nếu
không thì sẽ đầu một nơi thân một nẻo, mãi mãi chìm trong nguy hiểm!”
Giọng của ta truyền vào lỗ tai tôi, như gần như xa. Trong giọng mang theo chút kỳ ảo, giống như là không thuộc về thế giới này.
Cô ta đang cảnh cáo tôi!
Không biết đến cùng ta đang thực hiện âm mưu quỷ kế gì chắc chắn tôi sẽ không theo lời ta. ông nội cho tôi tạo hóa này, tôi sẽ không để cho ta mất!
Bạn thấy sao?