Khi , cơ thể dần dần trở nên trong suốt.
Tôi hoảng hốt lao tới ôm lấy chẳng thể níu giữ thứ gì.
“Giai Nhạn, đã quyết định không lo lắng cho em nữa. Em cũng biết, một khi nỗi lưu luyến của ma không còn thì chúng sẽ thật sự rời khỏi thế gian này. Anh đã định sẵn không phải là một người đủ tiêu chuẩn. Anh không thể ở bên cạnh em dù là dưới bất cứ hình dạng nào. Anh cũng không nên ích kỷ, cản trở việc em đương, đúng không? Em sẽ gặp một người tốt hơn, em sẽ đem lòng ta rồi kết hôn rồi sinh con, nuôi con và sống lâu trăm tuổi.”
Nước mắt tôi rơi như vỡ bờ, cổ họng nghẹn ngào không lời nào.
Nhìn ấy càng ngày càng trở nên trong suốt, thân thể cũng bắt đầu tiêu tán.
Anh giơ tay định chạm vào mặt tôi vẫn không thể chạm gì.
Anh nhẹ nhàng với tôi: “Giai Nhạn, đừng khóc.”
Vừa dứt lời, thân thể liền tan biến vào không trung, dần dần biến mất.
Tôi ngồi bệt xuống đất, nước mắt như vòi nước bị hỏng, không thể tắt .
Tôi người đàn ông đẹp trai phóng khoáng trong bức ảnh trên bia mộ, trong giây lát, tôi có ảo tưởng rằng vẫn chưa rời đi.
Tôi bắt tàu cao tốc trở lại trường như một cái xác không hồn. Vừa vào cổng trường tôi đã bị cố vẫn gọi lên văn phòng chuyện vì tội trốn học công khai.
Trước sự chất vấn của cố vấn, cuối cùng tôi cũng tìm lý do khác để khóc.
Sẽ không có ai xin lỗi khi tôi khóc, sẽ không có ai chúc tôi ngủ ngon mỗi ngày.
Tôi xin nghỉ phép và nhốt mình trong ký túc xá suốt một tuần. Khi ra ngoài lần nữa, tôi rất ngạc nhiên khi thấy mọi người đã mặc quần áo mùa đông.
Tôi nhận cuộc gọi từ Vu Bác Văn, ông ta muốn gặp tôi.
Tôi đến gặp Vu Bác Văn như đã hẹn. Trên khuôn mặt ông ấy hiện rõ những thăng trầm của cuộc sống.
“Tôi quyết định đầu thú.” Ông .
Tôi nắm chặt tay : “Ồ, đây là lời tự thú muộn màng sau 20 năm?”
Sau mắt kính, nước mắt ông trào ra: “Sở Nghiễn, tôi có lỗi với cậu.”
“Bây giờ ấy không có ở đây.”
Vu Bác Văn thất vọng : “Cậu ấy từ chối đến gặp tôi.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Đúng , ấy ghét ông đến mức không muốn gặp ông!”
Sở Nghiễn đáng thương biết bao. Ngày ngày đêm đêm, đều với Vu Bác Văn về nỗi đơn vô tận của mình, bày tỏ sự nhớ mong sâu sắc của đối với ông ta; đồng thời cũng nhớ lại những ngày hai người cùng nhau việc như em...
Nhưng người mà hoàn toàn tin tưởng đã tự tay kết liễu cuộc đời còn dang dở của !
Tôi kìm nước mắt, quay đầu đi chỗ khác, lời ra mang nỗi hận chẳng thể che giấu: “Ông hãy dùng quãng đời còn lại để chuộc tội đi!”
Tôi sải bước rời đi. Gió nổi lên, mây tản dần.
Chẳng bao lâu, tin tức về lời tự thú của Vu Bác Văn đã lan truyền ra khắp trường.
Giế/t cũ vì ghen tị – Đây là lý do hèn hạ mà tên tội phạm đã dùng để giế/t mình. Thật là một lý do khiến người khác phải khinh thường.
Mùa đông đã đến trong tích tắc, những đêm đông lạnh lẽo và dài dằng dặc.
Tôi đã có một giấc mơ. Trong giấc mơ...
Ba giờ sáng, tôi lại bị Sở Nghiễn đánh thức.
Anh nhe cặp răng sắc nhọn ra, tuyên bố muốn ăn tôi.
Tôi trở mình ngáp một cái tiếp tục ngủ, không thèm để ý đến .
Anh ấy quỳ bên mép giường tôi, ánh mắt dần dần âm trầm, há cái miệng to như chậu m.áu, cạp một cái vào tay tôi.
Tôi trở tay đánh một cái vào đầu : “Dơ quá đi.”
Sở Nghiễn vội vàng nhả ra, dùng ống tay áo lau cho tôi: “Để đi lấy nước rửa cho em.”
“Đừng có dùng hộp sọ đựng nước đấy.”
Tôi ngơ ngác tỉnh dậy, hồi hộp kéo rèm giường ra. Trời tối om, chẳng có gì cả.
Đột nhiên tôi cảm thấy trên mặt ngứa ngáy. Tôi đưa tay lên chạm vào, ồ, thì ra là nước mắt.
Tôi ngồi trên giường, ôm đầu gối: “Sở Nghiễn, em khóc rồi. Anh có thể đến xin lỗi em không?”
Thứ duy nhất đáp lại tôi là tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ.
- Hết -
Bạn thấy sao?