Tôi quay lại : “Chúng ta không cần phải những việc này. Nói thật, em cũng rất thích kiểu thuần khiết như này.”
“Không đâu, Giai Nhạn à.” Đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt trong suốt lăn xuống: “Hôm nay trời lạnh như thế, không thể khoác áo khoác cho em như trai của người khác. Lúc em xuống khỏi tàu lượn siêu tốc không giúp em. Bây giờ trời đang mưa, cũng không thể che mưa che gió cho em.”
Tôi nóng lòng muốn nắm lấy tay bàn tay lại xuyên qua người : “Em không quan tâm đang cái gì. Em không ngại việc không thể chạm vào cả đời. Hơn nữa, chẳng phải từng là thỉnh thoảng có thể chạm vào đồ vật khi đêm xuống sao? Cả lần em rơi từ trên cây xuống, cũng đã đỡ em đó thôi!”
“Giai Nhạn, chúng ta dừng lại ở đây, không? Tình của đời em không nên như thế này.”
Tôi cảm thấy rất buồn: “Ngốc chế/t đi ! Anh đúng là kẻ ngốc nhất em từng gặp! Em cũng không muốn quan tâm đến nữa!”
Tôi quay người, khóc lóc bỏ chạy. Thỉnh thoảng, khi tôi chạy qua người đi đường, họ sẽ tôi với ánh mắt kỳ lạ.
“Cô ấy cãi nhau với trai à?”
“Đâu? Tôi có thấy nam đâu đâu?”
“Chắc là chuyện qua bluetooth?”
“Tôi đoán bên kia điện thoai là một thằng chóa không ra gì.”
Tôi nghẹn ngào hét lên: “Anh ấy không phải là kẻ cặn bã!”
Họ giật mình vì tiếng thét của tôi rồi nhanh chóng chạy đi như thể đang tránh thứ gì đáng sợ lắm.
Tôi đứng đó giơ mu bàn tay lên che đi đôi mắt đẫm lệ của mình, nức nở, thầm mong giọng của Sở Nghiễn sẽ vang lên, hy vọng nghe : “Giai Nhạn, đừng khóc.”
Đáng tiếc là ấy không hề đuổi theo tôi.
Tôi trở về ký túc xá như một cái xác không hồn. Vừa mở cửa ra, cùng phòng của tôi đã bị sốc: “Giai Nhạn, cậu tự biến mình thành cái qq gì !? Sao lại ướt như chuột lột thế kia?”
Tôi gào mồm khóc lớn: “Tớ thất rồi huhu…”
Khương Chỉ sửng sốt: “Cậu thật sự có trai hả?”
Tôi gật đầu.
Cô nàng gãi đầu, khó hiểu: “Ủa, thế sao đến cái bóng của trai cậu mà tớ cũng chưa thấy bao giờ???”
“Mọe nó, ta chính là một con ma đáng ghét!” Tôi vừa vừa khóc tu tu.
Thế là đêm đó, phòng tôi cùng nhau mắng Sở Nghiễn là thằng chóa.
Tôi mắng lâu như rồi mà vẫn không đến gặp tôi, không gọi điện cho tôi, không call video với tôi hay chặn tôi….
Bạn cùng phòng thấy mắng đủ rồi thì sẽ giới thiệu cho tôi một chàng trai tốt hơn để tên khốn đó phải hối hận khi bỏ tôi!
Tôi rất muốn với họ rằng ấy thực sự đã chế/t, ấy không phải là một kẻ cặn bã.
Tôi trằn trọc suốt đêm không ngủ vì bên giường không còn hình bóng quen thuộc.
Tôi lấy thẻ nhớ từ dưới gối ra, ngơ ngác nó trong ánh trăng lờ mờ. Cuối cùng, tôi quyết định ngày mai sẽ đến gặp giáo sư Vu để chuyện cho rõ ràng!
Buổi sáng thức dậy, tôi mong đợi kéo rèm giường ra rồi lại chìm thất vọng khi chỉ thấy khoảng trống bên giường.
Sở Nghiễn đã quyết tâm phải chia tay với tôi sao?
Tôi vệ sinh cá nhân xong, bước ra khỏi khu ký túc xá. Trên bầu trời cao là những đám mây trôi bồng bềnh và mặt trời đang thắp sáng khắp nơi.
Tôi lấy hết can đảm đi đến văn phòng của giáo sư Vu. Đến nơi, tôi phát hiện bên trong không có ai, hỏi thì mới biết ông ấy đã tới khu thí nghiệm phía sau trường học.
Tôi siết chặt thẻ nhớ trong tay, vội vã đến khu thí nghiệm. Giáo sư Vu là người duy nhất đang ngồi xổm trong ruộng để quan sát cây thí nghiệm.
Khi thấy tôi đến, ông ấy từ từ đứng dậy.
Tôi hít một hơi thật sâu, đến gần thầy, xòe tay: “Giáo sư, tại sao cái thẻ nhớ này lại xuất hiện trong ngăn bàn của thầy?”
“Tôi biết em sẽ tìm tôi để hỏi.” Ông ấy xung quanh: “Sở Nghiễn cũng ở đây à?”
Tại sao ông ấy...
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Không, ấy không có ở đây.”
Tuy nhiên, khi tôi vừa dứt lời thì đã thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Sở Nghiễn bối rối bay đến chỗ chúng tôi.
Bạn thấy sao?