Ngủ Ngon, Giai Nhạn – Chương 19

“Sao đột nhiên lại muốn xem phim với em?” Tôi hỏi.

 

“Bởi vì lãng mạn.”

 

Ủa, chứ không phải điều lãng mạn nhất trong mắt là học tập à? Cứu, chắc ấy không dẫn tôi đi xem phim tài liệu đâu nhỉ?

 

Điều tôi ngạc nhiên hơn nữa là ấy thực sự đã chọn một bộ phim cảm!

 

Không ổn, không ổn, chắc chắn có điều gì mờ ám ở đây!

 

Ngồi trong rạp chủ yếu là các cặp đôi nhau. Có đôi nắm tay nhau, có đôi tựa đầu vào nhau, cũng có đôi chỉ mới xem một thời gian ngắn đã hôn nhau...

 

Tôi quay đầu lại Sở Nghiễn, chỉ thấy ấy vẫn bất , chằm chằm vào màn hình lớn.

 

Có vẻ như chàng này thực sự đến để xem phim...

 

Sau khi phim kết thúc, tôi định trở về trường ấy lại muốn đi công viên giải trí chơi. 

 

Chẳng mấy khi ấy chịu ra ngoài chơi nên tôi đã đồng ý không chút do dự.

 

Thời tiết hôm nay không ấm cho lắm. Tôi lại đi vội nên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng nên khó tránh cảm giác hơi lạnh.

 

Tôi xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo của mình. Cách đó không xa là một chàng trai đang cởi áo khoác khoác cho mình.

 

Tôi không khỏi suy nghĩ miên man, nếu Sở Nghiễn còn sống, liệu chúng tôi có thể...

 

Éc, tôi đang nghĩ cái quái gì ? Hiện tại tôi đang rất hài lòng, ít nhất thì ấy vẫn ở bên tôi.

 

Trên đường đến khu chơi tàu lượn siêu tốc, chúng tôi thấy một đang ngồi xổm cạnh thùng rác nôn mửa, trai cố ấy ngồi bên cạnh đưa nước và vỗ nhẹ vào lưng .

 

“Sở Nghiễn, em chưa đi tàu lượn siêu tốc bao giờ cả. Anh nghĩ xem liệu em có nôn thốc nôn tháo như ấy không?”

 

Thế mà ấy lại ném cho tôi câu hỏi khó: “Nếu em nôn thì phải sao đây?”

 

“Nôn thì nôn thôi.” Tôi cũng không để ý chuyện đó lắm: “Anh sợ đi tàu lượn à? Haha, em rất muốn xem ma có thể nôn hay không đấy.”

 

“Không, sẽ chỉ cảm thấy chóng mặt thôi.”

 

Chóng mặt? Anh ấy sẽ chóng mặt và bay ngả nghiêng khắp nơi? Nghĩ thôi tôi đã thấy hơi buồn rồi. Nếu những con ma khác thấy, liệu họ có nghĩ rằng con ma này đang lái xe khi say rượu không?

 

Tôi tưởng rằng chơi tàu lượn siêu tốc sẽ rất vui và thú vị không, hiện thực đã vả cho tôi một cái đau điếng. Khi xuống khỏi tàu lượn, tôi có cảm giác như đang đi trên mây, lắc lư khắp nơi.

 

Tôi ngồi dưới đất một lúc mới hoàn hồn lại, tôi quay đầu sang, thấy Sở Nghiễn đang lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi.

 

Đột nhiên tôi thấy một ngôi nhà ma ở phía trước.

 

Tôi hưng phấn với Sở Nghiễn: “Chúng ta vào nhà ma chơi thử nhé!”

 

Anh lắc đầu: “Nó…nó đáng sợ lắm đấy!”

 

“Anh sợ nhà ma á hả?” Tôi cảm thấy buồn : “Theo em thì chỉ cần đột ngột xuất hiện cũng đủ dọa bay màu mấy NPC trong đó rồi.”

 

(*) NPC là viết tắt của từ Non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển.

Ở trường hợp này thì ý nữ9 là mấy đóng giả ma trong nhà ma á.

 

Anh đứng dậy: “Đã muộn rồi, chúng ta về thôi.” 

 

Thú thực, tôi chơi cũng đã thấm mệt nên cũng không kiên quyết đòi đến nhà ma.

 

Khi chúng tôi xuống tàu điện ngầm thì trời đã tối, thậm chí còn bắt đầu mưa phùn.

 

“Trời mưa rồi, chúng ta đi nhanh thôi!” Tôi vừa vừa tăng tốc độ.

 

Anh dừng lại ở phía sau tôi: “Giai Nhạn, có chuyện muốn với em.”

 

Tôi dừng chân không quay đầu.

 

Là một người nhạy cảm nên không khó để tôi nhận ra hành vi hôm nay của ấy rất kỳ lạ. Đột nhiên tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi thừa nhận mình rất hèn nhát. Tôi không dám nghe những gì ấy .

 

“Giai Nhạn, em xứng đáng với người tốt hơn…” 

 

Tôi vội vàng ngắt lời , giả vờ thoải mái: “Này, có chuyện gì muốn thì đợi đến khi về phòng đã nhé. Em sắp bị mưa hắt cho ướt như chuột lột rồi đây này!”

 

“Hôm nay đến thư viện và thấy một cặp đôi. Chàng trai giúp xách cặp, mang hộp thức ăn và lấy nước.” Anh mặc kệ lời tôi, tiếp tục : “Việc đó đơn giản như lại không thể . Anh muốn nắm tay em, ôm em, hôn em. Đây rõ ràng là những việc cực kỳ bình thường giữa những đôi nhau, tất cả các việc tưởng chừng dễ dàng đó đều không chứ chưa đến việc kết hôn với em rồi sinh con đẻ cái, một gia đình nhỏ hạnh phúc.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...