Ngủ Dậy Thấy Mình [...] – Chương 5

14

Tối hôm đó, tôi ở trong phòng ngủ, còn thì trong thư phòng.

Cả đêm không ai ngủ.

Sáng hôm sau, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra.

Giang Dĩ bước vào.

Tôi giật mình, vội nhắm mắt giả vờ ngủ.

Ngay lúc tôi tưởng mình nghe nhầm, tưởng chỉ đi ngang qua—

Một nụ hôn nhẹ nhàng, mát lạnh và dịu dàng rơi lên trán tôi.

Tôi không hiểu có ý gì.

Nhưng tôi biết, tôi tuyệt đối không thể người thứ ba.

Tôi liên hệ với công ty chuyển nhà.

Ai ngờ trên đường chuyển đi lại bị đối thủ ăn của Giang Dĩ bắt cóc.

Nếu không phải vì chuyện đó khiến tôi mất trí nhớ…

Có lẽ cả đời này, chúng tôi đã không còn dính dáng gì nữa.

15

Vì mất ngủ cả đêm, tôi xin nghỉ phép nửa buổi sáng.

Ai ngờ đến chiều vừa đến trước cửa văn phòng, nàng Vân Vân hôm qua cược với tôi đã lập tức kéo tôi vào một góc.

Mắt ấy sáng rực, giọng hạ thấp như đang tin siêu sốc.

“Sao rồi? Tối qua cái đẹp trai kia… chẳng lẽ là trai cũ của cậu hả?”

Tôi không muốn nhiều:

“Không phải, chỉ là bè bình thường thôi.”

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy thì tốt, tớ còn tưởng là người cũ chứ. Không thì ngại chết.”

Tôi không hiểu gì hết:

“Sao cơ?”

“Không có gì. Chẳng phải thầy hướng dẫn tụi mình đang muốn tổ chức triển lãm sao? Nhưng mãi không tìm nhà đầu tư.

Này, cậu xem, đúng là trời thương tụi mình rồi——”

Vừa , ấy vừa né người sang một bên.

Tôi theo…

Chỉ thấy Giang Dĩ mặc vest chỉnh tề, ngồi ngay vị trí chính giữa bàn họp.

Thầy hướng dẫn của tôi đang nghiêm túc trình bày bản kế hoạch triển lãm cho .

Tôi suýt nữa thì nghẹt thở tại chỗ.

Lúc ta ngẩng đầu qua thầy hướng dẫn của tôi cũng vừa lúc phát hiện ra tôi.

“Tiểu Thiển, còn đứng ngây ra đó gì? Mau qua đây!”

Vân Vân đẩy tôi về phía trước, tôi đành phải ngồi xuống.

Cả người tôi rối tung rối mù.

Anh ta đang định ?!

Suốt buổi, Giang Dĩ hoàn toàn ngơ trước ánh mắt đầy chất vấn của tôi, cứ như không hề quen biết.

Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, ta mới từ tốn mở miệng:

“Thầy Giang, tôi rất hứng thú với dự án của thầy, còn một vài chi tiết tôi chưa hiểu rõ. Không biết tôi có thể mượn Hứa Thiển trợ lý tạm thời trong thời gian này không? Làm sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian.”

Tôi gần như phản xạ vô thức bật thốt lên:

“Tôi không đồng ý!”

Mọi ánh mắt trong phòng ngay lập tức quay sang tôi chằm chằm.

Nhận ra phản ứng mình hơi quá đà, tôi vội chữa cháy bằng một lý do không thể phản bác:

“Thầy quên rồi sao, em vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ thầy giao lần trước. Thầy cần gấp trong tuần này mà.”

Không ngờ thầy hướng dẫn lại thở phào nhẹ nhõm:

“Cái đó giao cho sư tỷ em xử lý là . Tiểu Thiển, em là người hiểu rõ dự án này nhất, theo Giang tổng là hợp lý nhất rồi.”

Vân Vân vội phụ họa:

“Đúng đó Tiểu Thiển, chẳng phải cậu hai người là sao? Quen thân thế rồi còn gì.”

Tôi: …

Mắt thầy tôi lập tức sáng rỡ:

“Hả? Tiểu Thiển với Giang tổng quen biết từ trước à? Trời ơi, sao em không sớm!”

Vân Vân còn chớp chớp mắt với tôi:

“Thật đó, hôm qua bọn mình gặp nhau ở bar, Tiểu Thiển còn đến tận nhà Giang tổng cơ mà—”

Tôi giật mình, vội lao lên bịt miệng ấy lại, nghiến răng mỉm :

“Dạ vâng thầy, không vấn đề gì ạ.”

Giang Dĩ cảnh đó, khẽ nhướng mày:

“Vậy thì phiền Hứa Thiển trong thời gian tới nhé.”

Nói rồi, ta lấy điện thoại ra:

“Chúng ta add nhau đi?”

16

Cho đến khi kết thúc.

Cả nhóm người long trọng tiễn Giang Dĩ xuống tận sảnh.

Chờ mọi người rời đi hết, tôi mới mặt không cảm bước lại gần :

“Tôi tưởng tối qua tôi rất rõ ràng rồi. Bây giờ định gì nữa?”

Đôi mắt đen sâu của tôi chăm .

Ánh nghiêm túc như đang đánh giá.

“Vậy à? Nhưng tôi hỏi thầy của em rồi—em hoàn toàn không có trai.”

Tôi cứng đơ.

Trời ơi, sao thầy tôi cái gì cũng thế?!

Tôi im lặng không đáp, lại nhếch môi, rõ ràng tâm trạng đang rất tốt:

“Tôi lừa em thôi. Nhưng vẻ mặt em kìa, chắc là tôi đoán trúng rồi.”

Tôi: … OK. Biết mà.

Dù đã một năm không gặp, tôi vẫn chẳng phải đối thủ của ta.

Tôi nghiến răng, dứt khoát thẳng:

“Không có trai thì sao? Giang tổng, rốt cuộc muốn gì?”

Tôi hít sâu một hơi:

“Tôi rất cảm ơn vì tất cả những gì đã cho tôi trước đây. Và cũng xin lỗi vì trong thời gian tôi mất trí, đã ra phiền phức cho .

“Nếu thấy bực bội, không cam lòng, muốn tôi nếm chút ‘bài học’, thì cứ thẳng ra. Tôi sẽ phối hợp.”

Tối qua tôi đã nghĩ rất nhiều.

Nghĩ tới nghĩ lui, truy lùng tôi suốt một năm, chắc chỉ vì không nuốt trôi cục tức bị một ‘chim hoàng yến’ như tôi đá trước.

Muốn trả thù.

Xem ra… tôi vẫn trốn không nổi.

Anh cuối cùng cũng thu lại nụ .

Không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược một câu chẳng ăn nhập:

“Khi nào em khôi phục trí nhớ?”

“Tôi thấy câu đó chẳng liên quan gì.”

“Liên quan chứ.” – Anh nghiêm túc tôi –

“Chuyện đính hôn với Ôn Hinh, vốn dĩ tôi định đợi em nhớ lại rồi mới .”

“Hả?”

“Chuyện đính hôn giữa và Ôn Hinh chỉ là để đối phó với bên ngoài, không phải thật.

“Giữa bọn chẳng có chút cảm nào cả, chỉ là hợp tác đơn thuần.

“Lúc đó công ty đang gặp khủng hoảng, nên mới quyết định đính hôn.”

Anh ngập ngừng một chút:

“Còn có vài lý do khác liên quan đến gia đình nữa.

“Anh xin lỗi, chuyện này lẽ ra nên sớm với em.”

Ý là—tôi hiểu nhầm rồi.

Bọn họ chỉ là liên hôn vì lợi ích thương mại.

Nhưng mà… thì sao chứ?

Tôi để tâm đâu chỉ vì mỗi chuyện đó.

ở góc độ mối quan hệ của chúng tôi thời điểm đó, thì ấy cũng chẳng gì sai.

Nhưng điều đó không ngăn nổi cảm giác khó chịu trong lòng tôi.

“Vậy… em nhớ lại từ khi nào?” – Anh tiếp tục hỏi, không chịu buông tha.

Tôi hít sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, cuối cùng cũng thật:

“Là hôm đó—hôm với là chờ em nhớ lại rồi sẽ cho em một bài học.”

Anh hơi nhíu mày:

“Anh từng sao?”

“Tùy . Quên rồi thì thôi.”

Anh suy nghĩ kỹ một chút:

“Là hôm Trương Thành đến giúp băng vết thương hả?”

(Trương Thành là nối khố của .)

Thấy tôi im lặng xem như thừa nhận, khẽ thở phào, giải thích:

“Em nghe nhầm rồi. Hôm đó đang chuyện công việc.”

“Lúc đó công ty đang đấu đá gay gắt với đối thủ, mà bên kia lại chơi mấy chiêu bẩn.

“Trong một buổi hội thảo công nghệ, trợ lý bên họ còn buông lời khiêu khích trước mặt .

“Tiểu Thôi tức quá, lao vào đánh nhau.

“Nên mới mấy câu đó.”

??

“Vậy tại sao em lại nghĩ là để dằn mặt em?”

Tôi há miệng, định gì đó.

Anh lại tiếp:

“Bình thường không phải em là người dạy dỗ sao, quên rồi à?”

Giọng trầm thấp, mang theo ý .

Chỉ trong một giây, tôi như bị kéo về một loạt ký ức không tiện nhắc đến.

Những chuyện trước khi tôi mất trí—những điều mà trước đây tôi không bao giờ dám .

Tôi vừa thẹn vừa bực:

“Câm miệng!”

Thấy vành tai tôi bắt đầu ửng đỏ, lại bật một lúc.

Sau đó mới trở lại nghiêm túc:

“Câu hỏi thứ hai—tại sao em lại bỏ đi không lời nào?”

17

Thấy tôi im lặng, mặt mày rối rắm,

Anh dịu giọng dụ dỗ:

“Em quên rồi à, trong lúc mất trí, chính em dạy rằng—có gì thì phải thẳng ra.”

“… Em nghe Ôn Hinh về nước là để đính hôn với lần nữa.”

Có lẽ do giọng quá nhẹ nhàng, tôi buột miệng ra luôn.

Gương mặt thoáng hiện vẻ sững sờ:

“Em nghe ai ?”

“Anh đừng lo ai .”

Anh khẽ thở dài, trong mắt đầy áy náy:

“Xin lỗi. Vì chuyện lần trước, hai nhà bị ràng buộc lợi ích với nhau một thời gian.

“Lần này ấy về là vì chuyện hợp tác giữa hai công ty.

“Là lỗi của . Lẽ ra nên sớm rõ với em.

“Giữa và Ôn Hinh chỉ là bè.

“Nói đúng hơn, mẹ ấy từng là thân của mẹ . Em hiểu rồi chứ?”

Là người ta xem .

Chứ có thể ?

Tôi thừa nhận—nghe xong, trong lòng tôi cũng nhẹ đi một chút.

Nhưng… vẫn còn một chút tê tái.

Tình cảm lớn dần lên, tham vọng cũng theo đó mà sinh ra.

Một khi tôi nhận ra mình không còn thỏa mãn với vai trò “món giải khuây”,

Thì tôi hoàn toàn không thể chấp nhận việc trong lòng vẫn còn một “bạch nguyệt quang” đã suốt mười năm.

Tôi không muốn trở thành một người cứ mãi thấp thỏm lo lắng mất.

Vậy nên, cách giải quyết duy nhất—

Là tự tay cắt đứt tất cả những gì mập mờ này.

“Giang tổng, mọi chuyện đã là quá khứ rồi. Em không muốn lật lại chuyện cũ. Anh yên tâm, trong thời gian này em sẽ hoàn thành tốt vai trò trợ lý của mình.”

“Ý em là gì?”

“Ý em là… hiện tại em không muốn có bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào ngoài công việc với .”

Tôi bình tĩnh .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...