Ngọt Ngào Từ Những [...] – Chương 3

Bỗng một bóng người chắn trước mặt tôi.

“Không có gian lận gì hết, tôi chính là “gian lận” lớn nhất của ấy, tất cả đáp án đều là tôi cho ấy biết. Còn gì muốn hỏi không?”

Kỷ Sở Lâm vừa mở miệng, khí thế của Giản Phi Phi lập tức xì hơi như bong bóng xì.

【Aaaaaaaaaaa Ảnh đế vừa gì đó?! “Tôi chính là gian lận của ấy”! Ngọt muốn xỉu!】

【Đây là… tam giác cảm??!! Đúng là chiến trường hậu cung!】

【Ảnh đế phát đường ngọt kiểu này đúng là mê chết người luôn rồi!】

Dù trong lòng Giản Phi Phi có gào rú đến đâu, cũng chỉ đành nuốt giận vào bụng, tiếp tục chơi game theo sắp xếp của tổ chương trình.

7

Tối đến, khi trời bắt đầu nhá nhem, chúng tôi quay về “Ngôi nhà rung ”, kết thúc lịch trình một ngày.

Vì đã quen với thói quen ăn khuya, nên tới giờ là bụng tôi lại réo, đói gần chết.

Thế là tôi lén đi về phía bếp xem có gì ăn không.

Lúc đi ngang qua phòng Kỷ Sở Lâm bỗng có một lực mạnh kéo tôi thẳng vào phòng ta.

Chưa kịp định thần, mặt Kỷ Sở Lâm đã kề sát vào tôi.

Anh ta đứng gần đến mức tôi nghe rõ cả nhịp tim đều đặn của .

Rồi bất thình lình, vòng tay ôm tôi vào lòng, giọng khàn khàn:

“Hàm Hàm, em chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi thì theo về không?

Giờ kiếm đủ tiền rồi, cho dù em muốn ăn nhà hàng 5 sao mỗi ngày cũng nuôi nổi.

Toàn bộ cát-xê của đều có thể cho em, kể cả người của cũng là của em, em còn chưa hài lòng điều gì?”

Tim tôi đập thình thịch như trống trận, đầu óc nóng bừng.

Tôi ngửi thấy hương hoa dành dành thoang thoảng trên người – vẫn là mùi nước hoa ngày xưa tôi chọn cho .

Mặt tôi đỏ ửng không kiểm soát .

Cảm giác máu như xông thẳng lên đầu.

Mà bên tai vẫn không ngừng vang lên tiếng thì thầm đáng thương của Kỷ Sở Lâm:

“Hôm nay cả ngày phải giả vờ không quen em, đến gần cũng không dám…

Hàm Hàm, chúng mình quay lại đi mà.

có dính người thật đấy… không sửa đâu, vì chỉ muốn dính lấy mỗi em thôi.”

Tôi còn đang ngẩn người, chưa kịp đáp lại.

Thì…

Cốc cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi và Kỷ Sở Lâm lập tức câm nín như tượng.

Ngoài cửa, giọng quen thuộc vang lên:

“Sở Lâm ở trong đó à?”

“Sở Lâm mở cửa đi, em có chuyện muốn với .”

Vừa nghe là biết ngay Giản Phi Phi.

Tôi trong phòng hồi hộp đến nín thở, không dám thở mạnh.

Ngoài kia, Giản Phi Phi thấy không có ai trả lời thì tự lẩm bẩm vài câu rồi rời đi.

Không khí vừa bị vỡ, cảm đang “lên” cũng nguội dần, lý trí dần quay lại.

Tôi bèn dẫm mạnh lên chân Kỷ Sở Lâm một cái:

“Anh lắm! Anh kéo tôi vào phòng thế này mà bị người ta thấy thì sao? Anh còn muốn ảnh đế không hả?”

“Muốn chứ… càng muốn trai của em hơn.”

Anh ta tôi bằng ánh mắt tội nghiệp như cún con, muốn khiến tôi mềm lòng đồng ý.

Nhưng vừa thấy gương mặt đó, tôi lại nhớ đến giọng điệu chê bai của hồi phỏng vấn:

“Muốn tái hợp hả? Không có cửa đâu.”

Nói xong, tôi mở cửa bỏ chạy về phòng mình như trốn giặc.

8

Sáng hôm sau, tổ chương trình cầu mỗi người nộp món quà mà mình chuẩn bị từ trước, sau đó sáu người bốc thăm nhận quà ngẫu nhiên.

Tôi vừa đã nhắm ngay một con búp bê Kuromi to đùng.

Giản Phi Phi chọn một bông hồng bảo quản trong lọ thủy tinh.

Còn Kỷ Sở Lâm thì cầm một con chó nhỏ bằng gỗ điêu khắc, trông cực kỳ tinh xảo.

Sau khi chọn quà xong, đến lượt từng người lên giới thiệu món quà mình tặng.

Thấy con chó gỗ trong tay Kỷ Sở Lâm Lục Thần tò mò hỏi:

“Kỷ lão sư, món này ai tặng ? Nhìn đặc biệt ghê ha ha.”

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Mọi người đảo mắt quanh, rồi dừng lại ở tôi – người đang giơ tay một cách lặng lẽ.

“Vì tôi có một con chó tên là Bối Bối, cái này là tôi nhờ người ta khắc theo hình dáng của nó.”

“Ừ, tôi biết là Bối Bối.”

【Ủa? Tôi nghe đúng không? Kỷ Sở Lâm bảo “Tôi biết là Bối Bối”?】

【Không lẽ ấy từng gặp chó nhà Giản Hàm?】

【Ủa ủa ủa ủa sao lời của ảnh đế nghe cứ như đang gợi mở cái gì ???】

Ai đó hỏi tiếp:

“Vậy con búp bê to đùng trong tay Giản Hàm là quà của ai thế? Dễ thương quá trời luôn á.”

“Tôi tặng đó.”

Kỷ Sở Lâm thản nhiên trả lời.

“Vì cũ của tôi rất thích Kuromi, nhà ấy trước kia toàn là mấy con búp bê như .”

【Ối trời má ơi, có phải ấy đang ám chỉ gì không đó?! Tôi sắp tức thở vì hóng rồi nè!】

【Sao trùng hợp trời! Hai người này lại nhận quà của nhau?! Có gì đó mờ ám nèeeee!】

【Tất cả chỉ là “nội ”! Ghét Giản Hàm quá, mau biến đi, đừng bám theo ảnh đế nữa!】

Livestream nổ tung, mọi người thi nhau đào sâu mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Sở Lâm.

Giản Phi Phi bỗng bước tới chỗ tôi, cúi đầu ra vẻ muốn món búp bê tôi đang cầm.

Nhưng giọng thì cực nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe:

“Giản Hàm, tưởng tôi không thấy gì tối qua sao?

Tôi thấy rõ ràng đi vào phòng Sở Lâm.

Tôi biết hết mọi chuyện giữa hai người rồi.

Cô không sợ tôi toạc hết ra trước mặt máy quay à?”

Tôi quay sang ta, ánh mắt bình tĩnh như thể chẳng có gì liên quan tới mình cả.

Rồi tôi thấy rõ trong mắt ta đã ánh lên sự ghen tuông.

“Giản Hàm, chỉ là một cà phê hạng mười tám, cũng dám mơ tưởng tới ảnh đế?

Cô chẳng qua chỉ là cái nền mà công ty đưa vào để nổi bật tôi – nhất tỷ đầu bảng.

Tôi khuyên nên biết thân biết phận, tránh xa Kỷ Sở Lâm ra.

Đàn ông như ấy, chỉ có tôi mới xứng với ấy.”

Đúng lúc đó, Kỷ Sở Lâm dường như phát hiện có điều gì không ổn, đi thẳng về phía tôi.

【Đấy thấy chưa! Hễ Giản Phi Phi tới gần là Kỷ Sở Lâm cũng tới!】

【Kỷ Sở Lâm đang phòng vệ đến cả con luôn hả trời =))))】

【“Tiểu tam” không phân biệt nam nữ nhé!】

【Chỉ mình tôi thấy Kỷ Sở Lâm thực ra đến vì Giản Hàm thôi sao? Hai người đó toàn “trùng hợp” kỳ lạ… tui xin phép tự ship.】

【Bạn à, đang tưởng tượng nhiều quá rồi đó.】

Thấy ta tới, Giản Phi Phi đành ngậm cục tức, bỏ đi.

Lúc đi còn quay lại lườm tôi cháy mặt một cái.

Má ơi, đúng là “dao nhỏ rạch mông – mở mắt”.

Tôi có đi giành ta với ta đâu, là Kỷ Sở Lâm tự tìm đến tôi mà?

Kỷ Sở Lâm tới bên cạnh, cúi đầu hỏi nhỏ:

“Cô ta vừa gì với em thế?”

Tuy ngoài mặt vẫn bình thản, tôi đã thấy ánh mắt bắt đầu lạnh đi thấy rõ.

Tôi giả ngơ:

“Cô ta thấy dây chuyền của em đẹp, hỏi em mua ở đâu thôi.”

“Sau này nếu bị bắt nạt, nhất định phải với .”

Anh tôi, giọng tràn đầy uất ức và cầu xin.

Nhưng khi quay đầu về phía Giản Phi Phi đang đứng đằng xa…

Sắc mặt liền trầm hẳn xuống.

9

Chương trình hôm sau đưa cả nhóm sáu người đến một xưởng gốm để học nặn đồ thủ công.

Tôi tò mò nên là người đầu tiên nhào vô thử.

Không những mình lấm lem bùn đất, mà cái món tôi ra còn xiêu vẹo méo mó, chả ra hình thù gì cả.

Ngay cả chính tôi thấy còn phải nhíu mày.

Một bên, Giản Phi Phi bật nhạo:

“Cái này là cái gì ? Sao lại nghiêng ngả dữ ? Tôi thấy khác biệt hẳn với đồ của người khác đó nha~”

“Tôi thấy đáng mà.”

Giữa lúc ai cũng bất ngờ, Kỷ Sở Lâm bước tới.

Anh ta món đồ tôi , rồi xắn tay áo bắt đầu cùng tôi.

“Để tôi giúp em nhé. Em mà tự chắc còn phải mất thêm khối thời gian nữa đấy.”

Giản Phi Phi thấy vừa đỡ, lại còn ra tay giúp tôi nặn gốm, liền cuống cuồng hỏng luôn món của mình.

Sau đó ta cũng bắt đầu diễn:

“Sở Lâm qua giúp em xem với…

Cái của em lúc nãy vẫn còn ổn mà, sao đột nhiên lại xấu thế này rồi?”

Kỷ Sở Lâm vừa xong, đã dùng ánh mắt chân thành nhất, ra câu có sức công kích nhất:

“Não em không mọc à?

Vốn đang bình thường, mà cũng bị em cho méo mó tơi bời.

Tốt nhất đi kiểm tra xem thần kinh có vấn đề gì không?”

Giản Phi Phi cứng họng, mặt càng lúc càng tái.

“À… , em sẽ ý đến sức khỏe của mình…”

Cô ta dường như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt lại bắt đầu ôm ấp hy vọng, về phía Kỷ Sở Lâm.

“À phải rồi, em sắp sinh nhật rồi.

Cuối tuần này em tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà, mấy người nhớ đến chơi nha!

Sở Lâm nhất định phải đến đó đó.”

Kỷ Sở Lâm không gì.

Những người khác thì rôm rả gửi lời chúc mừng sinh nhật.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

【Ôi trời ơi, couple nhà người ta thật là đáng , sinh nhật mà còn mời riêng ảnh đế nữa~】

【Tôi cá 5 xu là Kỷ Sở Lâm chắc chắn sẽ tới!】

【Tôi cược 1 đồng luôn á!】

【Ủa tôi thấy sao Ảnh đế cứ như kiểu… cố tránh né Giản Phi Phi ? Còn với Giản Hàm thì toàn là chủ tiếp cận?】

【Đừng có tự biên tự diễn nữa! Cô kia xứng gì với nhà tôi?!】

Tôi đang định ngăn ta đừng giúp tôi nữa, không kịp.

Kỷ Sở Lâm đã cho tôi hai cái bát gốm, một nhỏ một to, xinh xắn đến đáng ghét.

Lúc đưa tôi, còn thì thầm đầy chính nghĩa:

“Đây là một đôi, tôi một cái, em một cái.”

Tôi liếc mắt trắng dã:

Đồ trẻ con không chịu lớn!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...