14
Trên đường bị kẹt xe,
Tôi và Thịnh Tuấn đến muộn.
Trong phòng chỉ còn lại hai chỗ ngồi sát cạnh nhau.
Dù sao cũng chỉ là bữa ăn, tôi không màu, liền ngồi xuống.
Không ngờ Thịnh Tuấn lại tưởng tượng ra điều gì đó, ánh mắt bỗng sáng rỡ.
Tôi lờ đi, trong lòng thầm chê đồ ăn ở đây không ngon bằng Thịnh Huyền nấu.
Không hổ danh là du học sinh trở về, đúng là có tay nghề.
Người đến đông đủ, mọi người bắt đầu trò chuyện hàn huyên.
Lúc ấy tôi mới biết lớp trưởng và cán sự thể dục đã ở bên nhau, tháng sau còn định đính hôn.
Sau màn chúc mừng, ánh mắt mọi người liền đổ dồn về phía tôi và Thịnh Tuấn:
“Chưa hỏi hai người đấy nhé? Đừng là âm thầm đi đăng ký kết hôn rồi nha?”
“Hồi đại học đã thấy hai người có gì mờ ám rồi. Giang Hảo đối với người khác chưa bao giờ quan tâm như thế, có lần còn đưa nước cho Thịnh Tuấn lúc ấy chơi bóng nữa cơ mà. Giờ lại còn cùng công ty, gần nước giành trăng, tôi không tin giữa hai người không có gì.”
Thịnh Tuấn mặt hơi đỏ lên, lúng túng đáp:
“Anh vẫn đang theo đuổi…”
Lời còn chưa xong, tôi đã lạnh nhạt cắt ngang:
“Chỉ là mối quan hệ cấp trên – cấp dưới thôi, đừng ghép đôi bậy. Bạn trai tôi còn nhỏ tuổi, ghen ghê lắm.”
Không khí lập tức trầm hẳn xuống.
May mà vài cùng phòng của tôi phản ứng nhanh, lập tức hùa theo:
“Ghê nha, cưa trai trẻ rồi hả? Có ảnh không, cho chị em xem thử mặt mũi cưng chiều cỡ nào nào~”
“Tôi bảo rồi mà, cậu nên người kém tuổi. Tính cậu trầm, có chuyện gì cũng ôm trong lòng, phải có một sói con bốc đồng chút mới trị cậu chứ.”
“Chuẩn luôn, cậu không biết đâu, hồi xưa bao nhiêu đàn em hỏi tôi xin số cậu đó. Nếu không phải cậu không có ý, thì giờ chắc cũng đến lần thứ bảy, tám rồi ấy chứ.”
15
Chuyện trò chuyển hướng, không khí càng lúc càng sôi nổi,
mọi người đã hoàn toàn quên bẵng sự tồn tại của Thịnh Tuấn.
Lúc đổi sang địa điểm khác, phần lớn đều đã uống ít nhiều.
Tôi không định đi cùng, nên gửi vị trí cho Thịnh Huyền.
Cậu ấy lập tức trả lời bằng một sticker:
【Cún con đứng nghiêm, giơ tay chào “đã nhận lệnh”!】
Trời đêm trở lạnh, tôi quấn chặt áo khoác quanh người.
Không hiểu Thịnh Tuấn từ đâu kiếm một ly nước nóng.
Anh cũng chưa rời đi.
Tôi ngước lên , khẽ “cảm ơn”, không từ chối.
“Em đang đợi nó.”
Giọng chắc nịch.
Không nghe tôi đáp, có chút gấp gáp:
“Em vốn không thích đến … Giang Hảo.”
Tôi không hiểu cơn bốc đồng của từ đâu mà đến,
thực ra, tôi đã sớm muốn chuyện rõ ràng với .
“Thế nào mới gọi là thích ?
Là loại cảm phải từ bỏ cả lòng tự trọng và tiền đồ mới đủ xứng đáng sao?
Nếu thì… em không .”
Thịnh Tuấn khàn giọng:
“Nhưng em chưa bao giờ với rằng em thích .”
Tôi bật khẩy:
Tại sao nhất định phải là em ra?
Chẳng qua là… chính cũng không chắc giữa chúng ta có phải là cảm song phương hay không,
thế thì em lấy gì để chắc chắn?”
“Rời khỏi giảng đường, là sếp của em, em là thư ký của —thân phận đã tự nhiên lệch về một bên.
Nếu em là cấp dưới mà chủ thổ lộ, thì cái giá phải trả là gì? Là phải đánh cược cả tương lai của mình.”
“Thịnh Tuấn, lấy gì ra để không cho phép em sợ hãi?
Lấy gì ra để đòi hỏi em phải mạo hiểm vì ?”
“Đừng ngây thơ như thế.
Hãy tách bạch cảm cá nhân ra khỏi công việc đi—
Đó chẳng phải là điều vẫn luôn tốt nhất sao?”
16
Khi Thịnh Huyền đến đón tôi, ly nước nóng trên tay tôi đã nguội lạnh.
Tôi tiện tay ném nó vào thùng rác.
Vừa lên xe, cậu đã nhét ngay cho tôi một miếng dán giữ ấm.
Tôi lặng lẽ nghiêng gương mặt Thịnh Huyền khi cậu lái xe.
Nhìn mãi đến mức mặt cậu đỏ bừng cả lên.
Cuối cùng, như thể chịu hết nổi, cậu tấp xe vào lề đường.
Thịnh Huyền dùng lòng bàn tay che mắt tôi lại,
trán vùi sát vào hõm cổ tôi, giọng bất lực:
“Đừng em như nữa.”
Tôi cong môi, cố trêu chọc:
“Sao thế? Làm em mất tập trung à?”
“Không phải…
Là khiến em không nhịn muốn hôn chị,
muốn hôn đến khi nào xóa hết mùi người khác trên người chị mới thôi.”
Đến lượt tôi đỏ mặt.
Dù đã bên nhau một thời gian,
tôi vẫn không chống đỡ nổi những cú “tấn công thẳng mặt” của Thịnh Huyền.
Chỉ có thể lí nhí lẩm bẩm một câu:
“Cậu đúng là y như chó con, dính người lại còn hay nũng nịu…”
Không ngờ Thịnh Huyền lại bị lệch trọng tâm:
“Là giống loại nào? Là giống Golden mà chị thích nhất sao?”
“Cậu… thật là…”
Tôi mềm lòng hẳn,
mà cũng bị cậu cọ đến mức cả người thấy ấm áp, mềm mại.
Cậu khiến cả tôi cũng trở nên trẻ con theo.
Tôi như đang vuốt ve Oang Oang thường ngày—
xoa đầu, rồi đến tai, lưng, má… cuối cùng là cằm.
Nhìn cậu, tôi khẽ gọi:
“Cún con ngoan.”
Sắc đỏ lan nhanh khắp mặt Thịnh Huyền,
đến cả đuôi mắt cũng hồng rực.
Cậu như thể đang xấu hổ,
nắm lấy tay tôi, dẫn vào trong áo hoodie:
“Bụng nữa, bụng còn chưa xoa, chị ơi.”
Tôi hơi bất đắc dĩ, vẫn nghe lời, xoa bụng cậu hai cái.
Cảm giác mềm mại đến bất ngờ.
Mãi đến khi nhận ra Thịnh Huyền dường như hơi… phấn khích quá mức,
Tôi mới sững người.
Cậu lại chui đầu vào lòng tôi lần nữa.
Dù thân hình cao lớn hơn tôi không ít,
Lại giống một chó ngốc khổng lồ không tự biết kích thước của mình, cứ rúc mãi vào lòng tôi.
“Em thích chị lắm… thích lắm luôn ấy, chị ơi.”
17
Tôi không hiểu vì sao mọi chuyện lại dẫn đến thế này.
Ban đầu chỉ là cùng nhau cuộn mình trên ghế sofa, xem lại những video cũ của Thịnh Huyền.
Toàn là những lần cậu tham gia các môn thể thao mạo hiểm.
Có một lần nguy hiểm nhất—
Chiếc xe của cậu gần như lao khỏi vách núi, chỉ còn nửa thân xe lơ lửng giữa không trung.
Tôi thấy cậu ngã gãy xương đòn khi trượt tuyết, máu nhuộm đỏ cả nền tuyết trắng.
Vậy mà cậu không hề cảm thấy đau.
Tự mình đứng dậy, bình thản lên cáng.
Tôi chịu không nổi nữa, vùi đầu vào lòng cậu.
Thịnh Huyền ôm tôi, vỗ nhẹ an ủi:
“Em vẫn còn sống mà, chẳng phải đang yên lành ngồi trước mặt chị sao?”
Tôi hỏi:
“Có đau không?”
Thịnh Huyền nhướng mày, kéo cổ áo xuống,
Lộ ra vết sẹo nơi xương đòn.
“Lành hẳn rồi. Chị có thể thử cắn xem.”
Tôi trừng mắt liếc cậu một cái.
Không biết nghĩ gì, tôi khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên vết sẹo ấy.
Vừa định ngẩng đầu dậy, đã bị cậu giữ chặt lấy lưng.
Hơi thở cậu dồn dập, giả vờ đáng thương:
“Vẫn còn đau đấy… Chị an ủi em thêm chút nữa đi.”
Dạo gần đây, chúng tôi gần như đã sống như một cặp đôi thực thụ.
Nhưng thân mật nhất cũng chỉ là vài cái xoa đầu, hay dụi vào bụng dưới.
Thịnh Huyền dù không cảm nhận đau,
trong những phương diện này lại vô cùng nhạy cảm.
Nhiều lần chỉ cần một cái chạm nhẹ, đã khiến cậu khựng lại cả người.
Một nụ hôn càng khiến cậu như bốc cháy.
Nhưng thỉnh thoảng thưởng cậu một chút… cũng không phải không .
Tôi liếm môi, mập mờ hỏi:
“Oang Oang ngủ chưa nhỉ?”
Hơi thở Thịnh Huyền lập tức nặng nề hẳn.
Cậu dùng hành để trả lời—
Môi bị cậu cắn chặt, tôi vô thức hé miệng,
Không kịp chuẩn bị, đã bị thứ nóng bỏng dữ dội ấy xâm chiếm.
Tôi thiếu dưỡng khí đến choáng váng.
“Cậu… sao lại chỗ nào cũng nóng thế…”
Thịnh Huyền gấp gáp, vẫn cẩn thận,
vừa trấn an tôi, vừa dụ dỗ cảm để tôi thả lỏng.
Đêm đã khuya.
Bằng tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn,
Thịnh Huyền dùng hành cho tôi biết—
Cậu ấy đã hoàn toàn khỏe lại.
18
Không hổ là “trai trẻ”.
Một khi đã “nuông chiều” thì chẳng thể sống đơn giản lại .
Hồi trước chỉ cần xoa đầu là vui vẻ lắm rồi,
giờ thì mỗi lần nhắc đến “phần thưởng” đều ngụ ý lung tung.
Thậm chí còn càng lúc càng lấn tới.
Lúc Thịnh Tuấn gọi điện, tôi vừa mới bị “thằng nhóc” kia hành hạ xong một trận tơi bời.
Thịnh Huyền thì đang giúp tôi tắm rửa.
Tôi mệt rã rời, cậu nâng tay thì nâng tay, bảo giơ chân thì giơ chân.
Cứ tưởng cậu biết điều, ai ngờ càng lúc càng hưng phấn,
đến mức tôi buồn ngủ cũng tỉnh luôn.
Tức quá, tôi dội cho cậu một gáo nước.
“Cái gì mà cún vàng chứ, rõ ràng là gấu Teddy thành tinh!”
Cậu biết mình sai, ngoan ngoãn lau khô người cho tôi,
cẩn thận mặc đồ ngủ cho tôi—loại vải mềm, thơm, rất dễ chịu.
Tôi còn tưởng cậu tỉnh ngộ rồi.
Ai ngờ…
Cậu quỳ xuống cạnh giường.
Cổ thắt một cái cà vạt buộc khéo léo,
rồi đưa đầu dây vào tay tôi:
“Chủ nhân, muốn cún nhỏ không?”
“Chủ nhân cún nhỏ đi~”
Mấy hôm nay cùng nhau ngủ chung gối, tôi cũng đoán cậu ta muốn “chơi trò” gì.
Tôi đưa chân khẽ đẩy một cái—Thịnh Huyền lập tức khẽ rên,
lưng cong lại, cổ bị cà vạt kéo nhẹ lên trên, ánh mắt đỏ hoe đầy quy phục.
Đúng kiểu “tự nguyện hiến tế”, cực kỳ quyến rũ.
Nếu không phải biết rõ cậu ta không cảm thấy đau, chỉ đơn giản là… quá “phê”,
thì tôi thật sự suýt bị gương mặt giả vờ chịu đựng ấy lừa mất.
Tôi cũng không nhịn , cúi xuống hôn một cái.
Bạn thấy sao?