Tôi đọc lại những tin nhắn mà Tưởng Ngật đã gửi cho tôi.
Thật sự thì suốt cả tháng qua tôi bận đến đầu tắt mặt tối, còn những tin nhắn của cậu ấy thì vẫn đều đặn gửi đến.
WeChat của tôi tràn ngập những câu chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, dù Tưởng Ngật chuyện gì cũng đều báo trước với tôi một tiếng, may là chưa thông báo việc đi đại tiểu tiện thôi.
Có lúc tôi bận đọc sách, ngại với Tưởng Ngật đừng gửi tin nhắn nữa, lại sợ nếu không khéo sẽ chọc giận cậu, dù sao thì chúng tôi cũng không thân nhau lắm, nên tôi chỉ đáp lại mấy câu [nha] cho qua chuyện, hoặc gửi mấy biểu tượng cảm đáng để ứng phó.
Nhưng không ngờ là hình như Tưởng Ngật rất nghiêm túc, cậu ấy thực sự muốn theo đuổi tôi?
Là bởi vì chúng tôi từng quen biết nhau khi còn học mẫu giáo sao?
Chuyện này quá phi thực tế, cảm giác không chân thực lắm, hơn nữa Tưởng Ngật còn rất điển trai nữa chứ.
Tôi nằm trên giường, tay cầm điện thoại, trong lúc bản thân đang đắm chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên lại nghe thấy suy nghĩ của Tưởng Ngật sau một thời gian dài.
[Bây giờ đã 10 giờ, không biết vợ đã ngủ chưa nhỉ?]
[Mình nghĩ là ấy thích mình hơn một chút rồi, mình vừa tỉ mỉ đọc lại đoạn trò chuyện của tụi mình lần thứ 98, trước đây vợ luôn nhắn chúc ngủ ngon với mình rất gượng gạo, mà hôm qua ấy nhắn tin chúc ngủ ngon với mình, còn [nha] rep lại nữa chứ, kỳ diệu thật đó. Chỉ mỗi từ [nha] này cũng đủ khiến tụi mình từ người xa lạ trở nên thân thuộc, là một bước nhảy vọt chuyển từ người lạ thành bè, bên trong còn ẩn chứa ngữ điệu nũng của thiếu nữ. Có cảm giác như mình theo đuổi ấy lâu như , nay đã có hiệu quả rồi!]
Sau khi nghe xong, tôi bàng hoàng kinh ngạc: Đại ca này, có phải cậu đã nghĩ nhiều rồi không, tớ thật sự không có ý đó đâu mà!
Cứu mạng!
Thật ra thì tôi chỉ thuận tay nhắn [nha] thôi mà.
Sau đó tôi lại nghe thấy âm thanh gõ phím lạch cạch bên phía của Tưởng Ngật, thật sự rất ồn.
Phải sao? Phải sao đây? Mình có rất nhiều điều muốn với vợ , tại sao WeChat lại giới hạn chỉ cho nhập 5461 ký tự? Luận văn còn đòi hỏi viết nhiều hơn như nữa.]
[Nếu bây giờ gửi đi, nhỡ ấy thấy mình phiền thì phải sao?]
[Thoạt qua thì đoạn này nhiều chữ quá, sắp xếp chữ cũng không ổn lắm, mình có nên chia thành hai phần không nhỉ?]
[Gửi hay không gửi đây? Đợi đã, mình phải kiểm tra lại xem đoạn này có sót lỗi chính tả nào hay không?]
[Mình đã đọc đi đọc lại hết 10 lần, chỗ này cảm khkng không ổn lắm, khi đọc không thấy mạch lạc gì hết, cảm giác giống như đang phàn nàn , aaa, mình nên đổi lại thành gì đây?]
. . .
Bạn thấy sao?