Ngọt Ngào Dành Riêng [...] – Chương 71

Lạc Lạc cảm thấy chúng quá ngây thơ.

Thẩm Quyết không cẩn thận như Giang Mộ Vi.

Hắn trực tiếp hỏi: "Con trai, dạo này sao con lại không vui thế?"

Giang Mộ Vi trừng mắt hắn, ý là để xem đứa nhỏ trả lời thế nào.

Biểu cảm trên mặt Lạc Lạc không hề có chút thả lỏng nào: "Con chỉ là không muốn thôi, con muốn một đứa trẻ lạnh nhạt."

Thẩm Quyết nhíu mày hỏi: "Tại sao?"

Lạc Lạc đáp: "Vì sẽ có cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cũng rất mệt."

Nói xong, lập tức quay người đi vào nhà.

Để lại hai người lớn đứng đó ngơ ngác suy tư.

18

Giang Mộ Vi ứng tuyển công việc Giảng viên Đại học.

Thẩm Quyết không đồng ý, Giang Mộ Vi : "Em mặc kệ có đồng ý hay không."

Thẩm Quyết không cho ra ngoài, khóa cửa lại.

Giang Mộ Vi ngồi trong phòng khách, nổi giận đùng đùng.

Thẩm Quyết dỗ : "Làm giảng viên thì có ý nghĩa gì chứ? Hai chúng ta ai cũng đi thì ai chăm con, công việc của vốn đã bận, hiếm khi có thời gian rảnh, em còn định không ở nhà sao?"

Lạc Lạc xuống lầu, hỏi bọn họ đang gì.

Thẩm Quyết lập tức gọi ba đứa trẻ lại, khuyên Giang Mộ Vi đừng đi .

Hắn cho rằng với sự quấn người của ba đứa trẻ, chắc chắn bọn chúng sẽ đứng về phía hắn.

Hơn nữa, hắn còn đang nắm giữ số tiền tiêu vặt của chúng, con hắn không thể không xa trông rộng như thế.

Nhưng Lạc Lạc lại hắn với vẻ mặt không tán thành: "Bố, bố ích kỷ quá, mẹ muốn đi thì cứ để mẹ đi, bố dựa vào đâu mà can thiệp vào cuộc sống mẹ?"

Thẩm Quyết bị con trai cả đâm cho một nhát.

Con mềm mại đáng nhào vào lòng Giang Mộ Vi, : "Mẹ, mẹ cứ đi đi ạ, đừng để ý đến bố, bố là đồ xấu xa."

Con trai út bên cạnh dắt theo một con Golden và một con Husky, ngây thơ hỏi: "Mẹ, con ủng hộ mẹ đi , con đi học có thể mang theo Mao Mao và Ha Ha đi cùng không, ở nhà chúng sẽ rất nhớ con."

Con Golden tên là Mao Mao, con Husky tên là Ha Ha.

19

Giang Mộ Vi đắc ý liếc Thẩm Quyết.

Thẩm Quyết phát hiện khi con còn nhỏ, hắn có thể dựa vào con để khống chế Giang Mộ Vi, không để cách hắn quá xa.

Nhưng khi con lớn, những đứa nhóc phiền phức này mà lại bắt đầu nhất trí coi hắn là người ngoài, chỉ đứng về phía Giang Mộ Vi.

hắn không chịu cảm giác bị phản bội nên chỉ : "Thôi, chỉ thế thôi, tất nhiên là tùy em, em muốn gì thì cứ ."

Thẩm Quyết lại bắt đầu chạy đến trường Đại học của Giang Mộ Vi.

Sau đó giả vờ mời sinh viên của ăn cơm, âm thầm thể hiện cảm, xem đứa nào có mắt không tròng mà có ý với vợ hắn, hắn muốn bóp chết những ý định đó ngay từ trong trứng nước.

Khi họ năm mươi tuổi, Lạc Lạc thất .

Giang Mộ Vi an ủi con: "Sau này con sẽ gặp người tốt hơn."

Thẩm Quyết với con: "Con mặc kệ ấy có thích con hay không, con thích ai thì phải cướp về cho bằng ."

Giang Mộ Vi véo hắn một cái thật mạnh, cho rằng chính hắn là người đã dạy hư con.

Thẩm Quyết cũng nghĩ , người hắn thích, người hắn để mắt tới, phải ở bên cạnh hắn thì hắn mới có thể yên tâm.

Còn hay không thì có quan trọng gì chứ?

Tình sẽ biến mất và tan vào hư không vào một ngày nào đó.

Nhưng quyền lực và tiền bạc của hắn thì vĩnh viễn không mất đi.

Quyền lực và tiền bạc mới là gia vị vững bền cho hôn nhân.

Còn là một gia vị rất hữu ích.

Giang Mộ Vi ở bên cạnh hắn, có lụi tàn không? Có buồn bã không?

Cả ngày, mặt mày đều hồng hào, bình tĩnh, hạnh phúc và bận rộn. Cuộc sống cũng không khác gì khi mới đến bên cạnh hắn.

Cuộc sống đơn giản là phải vì chuyện lớn mà buông xuống chuyện nhỏ. Cô đã có rất nhiều chuyện nhỏ cần phải buông bỏ, phải chịu đựng dục vọng chiếm hữu biến thái và căn bệnh thần kinh thường xuyên bùng phát của Thẩm Quyết, đối với bây giờ, đó đã là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nắng bên ngoài rất đẹp, nhỏ bé yếu đuối năm xưa lẽo đẽo theo sau hầu hạ vị đại thái tử gia Bắc Kinh này, trong chớp mắt mà đã già đi trông thấy.

Giang Mộ Vi với Thẩm Quyết: "Được rồi, giờ thì chúng ta đi hưởng tuần trăng mật thôi."

- Hết -

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...