Giang Mộ Vi có hơi bất lực, họ không thích trẻ con, không có nghĩa là không thích, cảm thấy việc chăm con rất vui vẻ, cùng con lớn lên rất có cảm giác thành tựu, ba đứa trẻ vui chạy nhảy trong sân vườn, thỉnh thoảng còn khóc lóc muốn ôm ấp để an ủi, thực sự rất ấm lòng.
Huống hồ, trong nhà còn có một đống bảo mẫu, vú em, chuyên gia dinh dưỡng, gia sư, trong trang viên này thì cái gì cũng có, vốn dĩ cũng không quá mệt mỏi
Con cái nhiều, tên biến thái Thẩm Quyết này cũng không thể dồn hết sức lực vào .
Bố Thẩm già rồi, lại muốn dần dần buông sự nghiệp trong tay xuống, về nhà trông cháu trai cháu , công việc của Thẩm Quyết lại càng nhiều thêm, thường xuyên phải đi công tác xa nhà.
Lúc không có ở nhà, mỗi tối hắn đều phải gọi video với , cũng để mấy đứa trẻ trong nhà trò chuyện cùng hắn.
Mỗi đứa sẽ thay nhau vài câu, thời gian cứ thế trôi qua, thời gian mà hắn trò chuyện cùng con còn nhiều hơn thời gian mà hai vợ chồng chuyện cùng nhau.
Lúc hắn ở nhà, hai người họ ngoài buổi tối ra thì hầu như không có thời gian ở riêng với nhau.
Hắn muốn kéo vào phòng, không bao lâu thì cửa phòng sẽ bị mở ra, lập tức sẽ có một đứa trẻ chui vào.
Nếu hắn khóa cửa, cửa sẽ bị đập ầm ầm, còn kèm theo tiếng khóc vang rền của những đứa trẻ.
Chuyện xảy ra nhiều lần như , Thẩm Quyết nghi ngờ mình sắp không ổn mất rồi.
Mấy đứa trẻ này, thật sự rất phiền, hắn không thích đứa nào cả.
Nhưng Giang Mộ Vi thì lại rất thích, để có thể có chủ đề trò chuyện cùng với , chỉ khi về trẻ con thì mới nhiều hơn một chút, vì hắn chỉ có thể diễn cho tròn vai một người cha kiên nhẫn.
16
Khi họ bốn mươi tuổi, đứa con út đã đi học Tiểu học.
Lạc Lạc đã học cấp hai.
Trẻ con cũng sẽ dần có những đứa riêng của mình, cuối cùng cũng không còn lúc nào cũng quấn lấy bố mẹ.
Thẩm Quyết cảm thấy rốt cuộc cũng giải thoát rồi.
Hắn lên kế hoạch để hai người đi hưởng tuần trăng mật, tận hưởng thế giới riêng của hai vợ chồng, bấy nhiêu năm nay, hai người họ ngoài thời còn học Đại học ra thì không có thế giới riêng nào cho cả hai cả.
Luôn luôn có đủ thứ người già trẻ lớn bé xen vào cuộc sống riêng tư của hai vợ chồng họ.
Hắn không biết tại sao mình phải sống cuộc sống như thế này, sớm biết như thế thì thà nhốt trong lồng luôn cho rồi, chỉ cần hai người họ yên ổn ở cạnh nhau là .
Nhưng kế hoạch của hắn đã bị Giang Mộ Vi bác bỏ, hắn, vẻ mặt như thể không thể tin nổi: "Sao chỉ biết nghĩ đến sự vui vẻ của bản thân mình như thế, không phát hiện rằng dạo này Lạc Lạc rất không bình thường sao?"
Hắn không phát hiện ra thật.
Khi Thẩm Quyết học cấp hai, hắn căn bản không cần ai quan tâm, không cần ai quản hắn, nếu có người quản thì hắn chỉ càng thấy phiền thêm.
17
Giang Mộ Vi lo lắng : "Dạo này thằng bé không còn nhiều nữa."
Cô vừa , Thẩm Quyết nhớ lại biểu hiện gần đây của Lạc Lạc, hình như đúng là như thật.
Tư duy của hắn bị thành công bị dẫn dụ đến vấn đề khác.
Lạc Lạc tan học về, hai người họ đón con ở cổng trường, Lạc Lạc ném cặp cho Thẩm Quyết, rất lạnh nhạt mà gọi một tiếng bố mẹ.
Giang Mộ Vi lo lắng trong lòng không dám biểu hiện ra, chỉ có thể cố gắng quan sát biểu cảm và thần thái của con trai, muốn tìm kiếm manh mối cho sự không vui của con.
Em trai trong vườn đang thi chạy vòng tròn với chó, Lạc Lạc không biết rằng giữa em trai mình và chó thì ai ngốc hơn nữa.
Em đang nhét tất cả búp bê của mình vào xe mui trần đồ chơi, lái xe đưa búp bê đi đâu gió.
Em đã học lớp ba rồi, bé vẫn kiên trì tin rằng búp bê của mình vẫn có sự sống, mỗi ngày phải xuống lầu hít thở không khí trong lành.
Bạn thấy sao?