Tôi cúi đầu, không gì cả.
Hắn bóp cằm tôi: "Câm rồi à? Không phải lúc chiều em rất mạnh miệng sao?"
Tôi ngoảnh đầu đi, nhẹ nhàng : "Dù có thế nào đi chăng nữa, bây giờ tôi cũng không còn người hầu của , tôi cũng sẽ không bán thân cho , không thể ép buộc tôi. Hai chúng ta là bố mẹ của Lạc Lạc, tôi cũng không muốn hỏng đi mối quan hệ với , sau đó lại ảnh hưởng đến Lạc Lạc, vì chúng ta có thể trở thành… Những người xa lạ không cần phải liên lạc với nhau."
Hắn chỉ .
Như thể tôi vừa kể một câu chuyện vô cùng hài hước với hắn, hắn đến nỗi lồng ngực rung lên, cuối cùng là bật ha hả.
Tôi nghi ngờ hắn thật sự bị bệnh tâm thần.
Thẩm Quyết rời khỏi nhà họ Thẩm, không ai biết là hắn đã đi đâu.
Mẹ hắn từ khi thấy Lạc Lạc, cũng không quan tâm hắn muốn gì nữa, chỉ muốn đích thân chăm sóc Lạc Lạc, bồi đắp cảm bà cháu.
26
Tôi đứng bên cạnh chỉ biết ngắm bọn họ.
Tôi rằng tôi và Lạc Lạc muốn chuyển ra ngoài, mọi người lập tức khuyên tôi: "Con không thích Thẩm Quyết, chắc chắn là do thằng bé đã gì đó khiến con không vui, chỉ cần con không ở cùng với thằng bé nữa là rồi. Nhưng con và Lạc Lạc ở trong biệt thự này thì mọi người có thể chăm sóc lẫn nhau, con cũng không đến nỗi đơn không nơi nương tựa, như không phải sẽ tốt hơn sao?"
Bà nội tôi lại là bà đã già rồi, không còn sống bao lâu nữa, vừa không muốn rời xa bà nội Thẩm, vừa không muốn tôi phải rời xa bà. Thẩm Quyết không còn xuất hiện nữa, Lạc Lạc cũng nhanh chóng chuyển đến trường mẫu giáo trong khu biệt thự.
Thằng bé thích nghi rất nhanh, lúc đầu còn hỏi tôi khi nào thì về nhà, chỉ vài ngày sau, thằng bé bắt đầu thấy ở đây cũng vui không kém.
Khu trang viên của khu biệt thự còn có những căn biệt thự nhỏ khác, bà nội Thẩm tặng tôi một căn, bà rằng nếu tôi không muốn gặp Thẩm Quyết, có thể đợi hắn về rồi đến căn biệt thự dưới chân núi ở.
Thẩm Quyết biến mất hai tháng.
Đến lúc gặp lại hắn thì đã là mùa đông, bà nội Thẩm và mọi người đang bàn về chuyện đi nghỉ dưỡng ở phương Nam.
Tối đó, tôi thu dọn hành lý, cho Lạc Lạc uống sữa xong mới ôm thằng bé ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại, tôi đang ở trong một căn phòng vô cùng xa lạ.
Chiếc giường tôi nằm bao phủ bởi một chiếc lồng vàng.
Còn mắt cá chân của tôi, đang bị xích sắt xích lại!
Mà Thẩm Quyết thì đang ngồi trên ban công, ung dung lật quyển tạp chí, bên ngoài ban công là núi đồi trùng trùng điệp điệp...
27
Thẩm Quyết đã bắt cóc tôi!
Nhưng hắn lại lấy mất điện thoại của tôi, bịa lý do để tôi không đi nghỉ dưỡng cùng với ông bà của Lạc Lạc.
Tôi hắn: "Anh thế này là đang phạm pháp!"
Hắn bóp chặt cằm tôi, hôn tôi một cái, rồi mới thản nhiên : "Vậy thì em đi báo cảnh sát đi."
Hắn , đưa điện thoại cho tôi, tôi vừa định cầm lấy, hắn đã vung tay ném đi, điện thoại rơi xuống đất, vỡ tan tành.
"Thú cưng nhỏ bé của tôi không thích tôi, thì chúng ta sẽ ở đây bồi đắp cảm, đến khi nào em thích tôi rồi, tôi sẽ thả em ra."
Hắn đầy vẻ hứng thú mà : "Tôi nghĩ ra lý do tại sao em lại không thích tôi rồi. Có lẽ là vì tôi chưa từng nuôi em nên tôi quyết định từ hôm nay tôi sẽ nuôi em."
Từ “nuôi” phát ra từ miệng hắn, chính là chăm sóc tôi như người tàn tật, đút tôi ăn, tắm cho tôi.
Lúc đầu, tôi còn tát hắn một cái, hắn lập tức xoa xoa bắp chân tôi, nhẹ nhàng : "Hay là tôi không phí sức nữa, trực tiếp đánh gãy chân em, để em khỏi phải càng ngày càng không nghe lời?"
Tôi chỉ có thể xin lỗi hắn, rằng tôi không dám nữa.
Bạn thấy sao?