Ngọt Ngào Dành Riêng [...] – Chương 61

Lạc Lạc vui vẻ chạy đến với tôi: "Mẹ ơi, Thẩm tặng con một siêu nhân Ultraman còn cao hơn cả con!"

Đằng sau hắn là vài người đàn ông, trông giống như vệ sĩ và thư ký của hắn.

Một người đàn ông cầm trên tay một siêu nhân Ultraman rất to.

Hiệu trưởng là người tinh ranh, đôi mắt giống Thẩm Quyết đến sáu mươi phần trăm của Lạc Lạc, với tôi: "Mẹ Lạc Lạc này, tổng giám đốc Thẩm đã đến đây, là muốn khảo sát hình một chút, vẫn chưa tìm chỗ ở, nghe nhà khá rộng, trước đây hai người lại là cũ? Hay là để tổng giám đốc Thẩm đến nhà ở vài ngày?"

Thẩm Quyết với tôi một cách hống hách: "Vậy thì vất vả cho rồi, Kiều."

Tôi chở Lạc Lạc bằng xe điện, xe của Thẩm Quyết đi theo sau tôi.

Lạc Lạc hỏi tôi: "Mẹ ơi, tại sao đó lại đến nhà mình ạ?"

Tôi : "Vì ấy không có chỗ ở đó con ."

"Mẹ ơi, mẹ sợ ấy hả mẹ? Chú ấy là người xấu sao mẹ?"

"Chú ấy..." Tôi phải thế nào đây, Lạc Lạc còn nhỏ, lẽ nào tôi lại gieo vào lòng bé hạt giống sợ hãi này?

"Mẹ không sợ ấy, khi mẹ thấy ấy, mẹ chỉ nhớ lại những ngày tháng đắng cay trước đây, mà bây giờ mẹ có Lạc Lạc rồi, Lạc Lạc mỗi ngày đều mang lại cho mẹ rất nhiều niềm vui, mẹ rất vui vì sự tồn tại của Lạc Lạc."

Lạc Lạc : "Mẹ vui thì Lạc Lạc cũng vui."

Những người Thẩm Quyết đưa đến ngủ lại rải rác trong các nhà nghỉ khác trong khu nhà mà tôi đang sống.

Về đến nhà, tôi hỏi Thẩm Quyết: "Thưa Thẩm, có muốn ăn cơm không?"

Hắn khắp nhà tôi, : "Được."

Lạc Lạc đang chơi trong sân, tôi đi vào bếp, hắn đi theo, áp sát sau lưng tôi, chất vấn tôi: "Hóa ra em không gọi tôi là thái tử gia nữa sao? Sao bây giờ lại gọi tôi là Thẩm rồi? Nghe xa lạ quá, tôi không thích."

Tôi cố gắng tránh xa hắn, van xin: "Cuối cùng thì muốn thế nào?"

"Ờ thì, con thú cưng của tôi bỏ chạy, tôi đến xem nó đang sống thế nào. Đúng rồi, trước khi em đi, có phải em còn trộm tiền của tôi không?"

Hắn vỗ vai tôi: "Nhưng tôi sẽ không chấp nhặt những chuyện vặt vãnh này với em đâu."

Lạc Lạc chạy vào nhà, người thằng bé đổ đầy mồ hôi: "Mẹ ơi, con khát."

Tôi vội rót nước ấm cho Lạc Lạc.

Trên bàn ăn, Lạc Lạc và Thẩm Quyết đang trò chuyện cùng nhau.

Thẩm Quyết hỏi bé học ở trường mẫu giáo thế nào, thân nhất của thằng bé là ai, thường thì thằng bé thích chơi gì.

Lạc Lạc vừa ăn cơm vừa trả lời, trông rất vui vẻ, còn bảo tôi mở điện thoại cho Thẩm Quyết xem ảnh bé giải thưởng và video bé biểu diễn ở trường học.

Cuối cùng, Lạc Lạc : "Con biết con rất ngoan, rất nhiều người muốn nuôi con con chỉ theo mẹ con thôi."

Mọi người trong khu nhà này đều là người quen, nhiều người mở nhà nghỉ để kiếm tiền từ khách du lịch vì nơi đây quá hẻo lánh, xuống tàu cao tốc cũng phải đổi xe nhiều lần mới có thể đến , nơi này hoàn toàn nằm ẩn sâu trong vùng núi nên khách du lịch rất ít. Sau khi tôi bỏ trốn, tôi đã đến thẳng đây, những người hàng xóm xung quanh đều Lạc Lạc ngày một lớn lên, Lạc Lạc rất khôi ngô, nhiều người hàng xóm thường hay trêu bé, là muốn mang bé về nuôi.

Lạc Lạc ăn cơm xong, sau đó mang theo đồ chơi của mình, chạy ra ngoài chơi với những đứa trẻ trong sân.

Tôi dọn bát đũa, với Thẩm Quyết: "Chúng ta chuyện một chút đi, rốt cuộc là muốn gì? Số tiền năm đó tôi lấy của , tôi có thể trả lại cho đầy đủ không thiếu một xu."

Số tiền đó tôi cũng chưa từng đến.

Nếu trả lại tiền mà có thể khiến hắn không đến phiền cuộc sống của tôi và Lạc Lạc nữa, tôi cũng sẵn sàng trả lại cho hắn.

Hắn lười biếng ngồi trên ghế sofa, vỗ đùi.

Động tác này là tác hắn thường trước đây, ý là bảo tôi sang đó ngồi cùng hắn.

Tôi lùi lại một bước, nắm chặt tay: "Tôi, tôi sẽ không ở bên nữa... Tôi, tôi không thích , tôi cũng không muốn, không muốn tiếp tục mối quan hệ đó nữa... "

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...