Lực cánh tay của mạnh đến kinh người, chỉ cần một tay thôi cũng đã đủ để nhấc bổng tôi lên, đặt lên vai ấy:
“Nằm yên.”
Anh ấy kẹp chặt đùi tôi, ánh mắt đầy khiêu khích về phía Trì Nghiêm.
Khoảnh khắc Trì Nghiêm lao tới, khóe miệng Chu Hành Dã cong lên nhẹ.
"Phát hiện yếu tố đe dọa, khởi chế độ tự vệ."
"Chương trình tiêu diệt đang kích hoạt."
Trì Nghiêm cúi gập người xuống, có vẻ rất đau đớn, hắn lảo đảo bỏ chạy.
Chu Hành Dã giải thích: "Không thể để nghi ngờ rơi vào người chúng ta ."
Bên ngoài có tiếng hét thất thanh, ấy đặt tôi xuống, tôi hơi khó hiểu về phía .
Chu Hành Dã cúi người xuống, ôm lấy tôi, giọng ôn hòa hiếm thấy:
"Ôm một chút nhé, đừng khóc nữa."
Khoảng cách 23 năm, ranh giới giữa sinh và tử, thời khắc này, tất cả đều bị xóa bỏ hết.
Anh ấy lại vội vàng đi mất, chắc là lại đi kiếm điểm tích lũy rồi.
Thượng đế ban cho ấy hai cơ hội, cả hai lần đều chọn tôi
Khi tôi bước ra ngoài, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Kỷ Mạt run lẩy bẩy gọi xe cứu thương, vừa vừa gào khóc thảm thiết.
Tôi quay đầu lại lần cuối, cảm thấy hôm nay ánh nắng thật là đẹp.
Ngoại truyện 1
Nhớ tới một chuyện quan trọng.
Tiền không còn, tôi vẫn sống.
Lần này tôi thực sự đã khóc nức nở, cảm giác bị tổn thương nặng nề.
Chu Hành Dã tôi 3 ngày, ấy giữa đêm nghĩ đến chuyện đó đều phải ngồi dậy , đến sáng rồi mới đi đánh răng.
Tôi hận, vì vẫn phải nhờ ấy kiếm chút tiền, nên đành nhẫn nhịn.
Ngoại truyện 2
Chu Hành Dã cũng rất bận, cái chết của Trì Nghiêm tương đương với việc cốt truyện chính của một thế giới nhỏ sụp đổ.
Hệ thống chủ cầu ấy dùng số điểm tích lũy của mình để bù lại tổn thất này, một con số khổng lồ.
Tôi hỏi ấy:
"Vậy sẽ nhiệm vụ gì ở thế giới nhỏ?"
Chu Hành Dã véo má tôi, :
"Làm một mưu sĩ tận tâm tận lực cho nam chính ở thế giới cổ đại."
Anh ấy hỏi lại tôi: "Em thì sao?"
Tôi nghĩ một lát: "Em sẽ giải cứu thế giới."
Chu Hành Dã mím môi, nén : "Em đáng đi giải cứu thế giới."
"Còn thì là chân sai vặt của em, thay em du hành một lượt khắp các thế giới nhỏ, đúng không?"
Tôi ngọt ngào với ấy: "Em sẽ giải cứu ."
Chu Hành Dã hơi ngả người về phía tôi, giọng xen lẫn tiếng : "Vậy em lại gần hơn chút giải cứu đi."
Ngón tay thon dài của ấy khẽ chạm nhẹ lên khóe môi.
Tất nhiên là tôi không cần ấy nhắc nhở, liền như gà mổ thóc hôn chụt một cái lên môi ấy.
Chu Hành Dã ngẩn ngơ, trong đôi mắt ánh lên nét : "Nghiên Nghiên nhà ta quả thực là một bé ngọt ngào."
Ngoại truyện 3
Tôi cờ phát hiện ra một số chuyện rất thú vị, Chu Hành Dã ngay từ đầu đã biết tôi là ai.
Tôi cấu ấy một cái, đòi cho rõ ràng.
Chu Hành Dã chỉ đành bất lực nắm lấy tay tôi, giờ bộ vờ vịt: "Em có tin thật sự sẽ gi..e/t em không?"
Tôi hứ một tiếng, ngẩng cổ lên:
"Vậy gi..e/t nhanh lên đi, dù sao thì cũng là cứu em."
Chu Hành Dã xoa đầu tôi, bất lực: "Đừng nữa."
"Trước khi thu nhận người mới, có thể xem quá khứ của em, lúc ấy đã biết rằng em chính là người mà cứu năm đó."
Anh ấy hít một hơi, lại mà :
"Nhưng đâu có biết người mà cứu lại chính là vợ tương lai của ."
"Khi em mới đến, cả ngày chỉ biết khóc lóc, thật sự muốn mặc kệ em cho rồi."
Tôi liền cấu ấy một cái thật đau, mà ấy cơ bắp quá, cuối cùng lại chỉ đau cái tay của tôi.
"Vậy về sau thì sao? Em cực kỳ thành tâm thành ý hỏi có hối hận không? Kết quả là lại diễn kịch với em."
Chu Hành Dã liếc tôi, cố nín : "Không với em mà em đã thích đến rồi, nếu mà để em biết người năm đó cứu là em thì chắc em sẽ si mê đến mức đội lên đầu mất."
Tôi: "?"
Ngoại truyện 4
Tôi chọc giận Chu Hành Dã rồi.
Bạn thấy sao?