Thật đáng tiếc, tôi đã không còn có cơ hội cứu chữa người bệnh nữa rồi.
Tôi hỏi ấy:
"Anh có hối hận khi cứu ấy không?"
Chu Hành Dã nhíu mắt tôi:
"Sao lại hỏi như thế?"
"Nếu quay lại lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn cứu ấy."
"Cô ấy đã cứu rất nhiều người, thật sự là rất xuất sắc."
Anh ấy trầm ngâm đứng đó, để mặc cho gió thổi phồng chiếc áo sơ mi.
Đây chính là Chu Hành Dã, phẩm chất cao quý đôi khi cũng rất tùy tiện.
Đây cũng là Chu Hành Dã, người mà tôi gọi là suốt 23 năm nay.
"Anh sẽ gi..e/t tôi sao?
Chu Hành Dã bật , giọng ấy trong trẻo hệt tiếng ngọc:
"Bây giờ đã biết sợ rồi sao?"
Tôi không sợ.
Tôi đã biết đáp án từ miệng Chu Hành Dã, cũng đã có sự công nhận của ấy, tôi đã không còn gì nuối tiếc nữa.
Chu Hành Dã quan sát biểu cảm của tôi, không thấy sự hoảng sợ mà mình mong đợi. Do đó, ấy mất hứng, không còn trêu tôi nữa.
Giọng kèm theo tiếng của ấy phảng phất trong gió:
"Mẹ sẽ không bao giờ cho phép tôi bắt nạt một bé cả."
"Sau này không gọi tên tôi, như rất dễ bị cấp trên phát hiện chúng ta quen nhau, sẽ lớn chuyện đấy. Giờ tôi phải đi nhiệm vụ đây, đều là tại lãng phí của tôi bao nhiêu là điểm tích lũy."
"Cô đừng có mà chết đấy nhé. Sau này còn phải trâu ngựa trả lại cho tôi, nếu thật sự không thể chịu nữa thì cứ gi..e/t quách tên ngốc kia là xong"
Anh ấy khàn giọng , tôi cũng nghe ra một chút xót xa trong đó.
Sau lần đó, đã rất lâu rồi Chu Hành Dã không còn xuất hiện nữa.
Tâm trí tôi xao dữ dội.
Trì Nghiêm không sai, tôi thật sự có chân , tấm chân này không phải là dành cho hắn mà là dành cho Chu Hành Dã.
Tôi thực sự rất muốn gặp lại Chu Hành Dã một lần nữa.
Giữa tôi và là khoảng cách 23 năm, là ranh giới giữa sinh và tử.
Tôi trước giờ đều chưa từng dám mong cầu chân , càng không dám mong đợi sự đền đáp, tôi chỉ mong gặp lại ấy một lần nữa, dù chỉ trong giây lát mà thôi.
11
Có lẽ vì đã từng đối mặt với cái chết và có đáp án mà tôi mong muốn từ miệng Chu Hành Dã, nên đột nhiên tôi không còn oán hận nữa, chỉ cứ thế qua quýt nhiệm vụ cho đến hiện tại.
Tuy nhiên, Chu Hành Dã luôn rất bận rộn, phần lớn thời gian ấy đều không xuất hiện.
Tôi cảm thấy tôi chính là người đơn phương khổ nhất thế gian này.
Mấy năm nhiệm vụ, tôi luôn cố gắng nghĩ cách để lừa Chu Hành Dã xuất hiện, ấy biết rõ tâm tư của tôi nên lần nào cũng từ chối.
Tôi mình rất nhớ , Chu Hành Dã sẽ trầm mặc một hai giây rồi không .
Tôi uống rượu say, bắt chước giọng điệu của : "Mẹ kiếp, có chịu ra đây gặp tôi hay không?"
Chu Hành Dã liền gằn giọng quát tôi: "Không chửi người khác."
Tôi không phục: "Vậy sao có thể?"
"Bởi vì tôi biết đánh nhau, còn , có đánh lại nổi không?"
Sau đó, tôi lại nghĩ đến đêm hôm ấy, nghĩ đến cái ôm của , liền cảm thấy cực kì vui, vui đến nỗi cảm thấy mình như một lon đồ uống có ga, chỉ cần cất tiếng là có thể nhả ra thật nhiều bong bóng.
Tôi liên tục trêu ghẹo ấy, Chu Hành Dã tôi dở hơi.
Từ đầu đến cuối, ấy vẫn luôn bao dung tôi.
Nghĩ đến đây, tôi người đang đứng chắn trước mình, không giấu nổi sự phấn khích, ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay Chu Hành Dã.
Tôi nhạy bén nhận ra Chu Hành Dã đang căng thẳng. Sau đó, ấy nắm chặt lấy tay tôi:
"Đừng nữa, tôi hỏi có muốn gi..e/t hắn hay không?"
Tôi Trì Nghiêm đang điên cuồng gào thét, híp mắt : "Nếu có bị ảnh hưởng gì không?"
Chu Hành Dã nghênh ngang, nhẹ bẫng:
"Một chút điểm tích lũy mà thôi."
Nhưng tôi thấy ngón tay ấy đang co lại.
Tôi nắm lấy tay Chu Hành Dã, lắc đầu:
"Thôi bỏ đi."
Chu Hành Dã hơi nhếch môi lên: "Không ."
Bạn thấy sao?