Ngọt Ngào Dành Riêng [...] – Chương 50

Giọng thiếu niên cực kì hợp với gương mặt ấy, tràn đầy khí thế, kiêu ngạo đến khó bị thuần phục.

Gương mặt này đã tôi ghi nhớ suốt 23 năm trời.

"Anh… Chu Hành Dã."

Chu Hành Dã ngạc nhiên, ấy không kịp hỏi tôi đã lập tức quay sang chạm mặt với Trì Nghiêm đang nổi cơn tam bành.

Anh ấy rất cao, so với chiều dài một mét tám mấy của Trì Nghiêm thì còn cao hơn hẳn nửa cái đầu.

Chu Hành Dã chằm chằm Trì Nghiêm, ấy xắn tay áo lên, dùng lực bóp cổ hắn. Trì Nghiêm bị ấy ép vào tường:

“Anh à, mày là thằng tồi đúng không?"

"Làm gì có ai bắt nạt một nhỏ như mày chứ? Nói gì đi, mày bị câm rồi à?"

Anh ấy gọi tôi, là nhỏ.

Khi Chu Hành Dã chết, ấy 17 tuổi.

Còn tôi mới chỉ 3 tuổi.

Hiện tại, ấy vẫn giữ dáng vẻ của năm 17, còn tôi thì đã 26 rồi.

Gương mặt của Trì Nghiêm dần trở nên đỏ gay.

Chu Hành Dã kéo dài nụ trên môi:

"Ồ, ngại quá, quên mất là tao vẫn đang bóp cổ mày."

"Còn dám bắt nạt ấy, tao gặp mày lần nào sẽ đánh lần đó."

Nhìn những cơ bắp rắn chắc trên cánh tay ấy, có người thậm chí hét lên vì quá khích.

Cùng với tiếng hò reo của đám đông, nắm của Chu Hành Dã cũng đã đập vào mặt Trì Nghiêm.

Dưới ánh của mọi người, Chu Hành Dã quăng Trì Nghiêm qua một bên như quăng một bao cát.

Anh ấy cực kì ghét bỏ đè chặt Trì Nghiêm, giơ tay lột áo vest của hắn, sau đó phủ lên người tôi.

Trước mắt tôi lập tức tối sầm lại chừng nửa giây, cơ thể bỗng nhẹ bẫng.

Chu Hành Dã vững chãi ôm tôi, hơi thở anấy quấn quýt vây quanh tôi có cảm giác rất an tâm.

Đó là vòng tay đã ôm lấy tôi khi tôi 3 tuổi, đối mặt với chiếc xe tải đang ầm ầm lao tới.

Cũng là sự tôn nghiêm năm 26 tuổi của tôi người khác nhặt lên đối xử tử tế từng chút từng chút một.

10

Rời khỏi phòng tiệc, đi thêm một đoạn nữa.

Chu Hành Dã đặt tôi xuống, biểu cảm trở nên nghiêm nghị:

"Sao lại biết tôi?"

Anh ấy sầm mặt xuống, chăm tôi như thể đang thẩm vấn tội phạm:

"Nói thật."

Tôi đắn đo, nửa thật nửa giả trả lời ấy:

"Trước đây tôi…"

Dừng lại giây lát, tôi tiếp:

"Trước đây khi đang đi thu thập tài liệu, tôi đã xem qua tin tức về ."

"Người có thành tích tốt nhất của đội tuyển học sinh giỏi, còn tuyển thẳng vào đại học Q. Ngày thi đại học, đến trường thi để cổ vũ cho mình, kết quả trên đường đi, vì cứu một bé mà đã phải hy sinh tính mạng của mình."

"Khi đó bé ấy đang bị lạc bố mẹ, muốn qua đường để đi tìm, kết quả cũng biết rồi đấy, suýt chút nữa thì đã bị xe đâm, là cứu bé ấy."

"Tin này khiến cho mọi người đều rất đau lòng."

Châu Hành Dã tôi một lát rồi nhẹ nhàng "Ù" một tiếng.

Cũng coi như là đã chấp nhận lời giải thích của tôi.

Không khó để nhận ra tâm trạng Chu Hành Dã rất tệ, ấy cụp mắt xuống, buồn bã hỏi tôi: "Thế, có biết gia đình tôi sau đó như thế nào không? Bố mẹ tôi, ông bà nội, ông bà ngoại."

Dường như cảm thấy mình hỏi hơi nhiều, ấy tự chế giễu bản thân mình rồi nhẹ một tiếng.

Tôi ngẩng mặt lên, thẳng vào ấy:

"Rất nhiều người xa lạ còn cảm thấy đau xót, gì đến gia đình của ."

"Khi mới nghe tin này, bọn họ đều không tài nào chấp nhận nổi. Nhưng rồi thời gian qua đi, dù không muốn cũng chỉ đành chấp nhận sự thật. Bố mẹ không sinh thêm con mà hết lòng cho việc nghiên cứu khoa học. Nhưng họ đã nhận cứu con nuôi."

Cô bé ấy, từ nhỏ đã luôn gọi Chu Hành Dã.

"Cô bé không giỏi như , cũng không dũng cảm bằng . Sau khi lớn lên, ấy học y, muốn đem niềm hy vọng mà đã mang đến cho ấy trao cho nhiều người khác nữa."

Chu Hành Dã gật nhẹ đầu, nụ lộ ra trên mặt: "Lợi thật đấy, chắc là ấy đã cứu không ít người đâu nhỉ?"

Phải, tôi đã cứu không ít người, đến cuối cùng lại chết vì chính nghề nghiệp của mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...