Tôi ngửa mặt ấy, nước mắt không kìm mà chảy xuống.
Trì Nghiêm bàn tay trống không của mình, ánh mắt không thể che dấu nổi sự hung ác:
"Lại là mày?"
"Đây chính là mục tiêu mới của sao?"
Chu Hành Dã tôi, biểu cảm ấy rất lạnh nhạt, qua còn có vẻ có vài phần bực tức:
"Mẹ kiếp, đừng có khóc nữa, cùng lắm là tôi gi..e/t hắn thay là chứ gì?"
Anh ấy với tôi lại hơi cau mày, hướng ánh mắt lạnh lẽo về phía Trì Nghiêm.
Tôi vô thức nắm chặt lấy áo . Chu Hành Dã cúi xuống tôi, cuối cùng ấy vẫn để mặc tôi muốn gì thì .
"Có không?"
"Cô quyết định đi.”
Hai mắt đỏ hoe, tôi nghẹn giọng hỏi ấy:
"Tại sao?"
Hệ thống không thể tham gia vào nhiệm vụ, tôi đoán Chu Hành Dã đã phải đánh đổi bằng một cái giá không hề nhỏ.
Vậy mà ấy lại một cách nhẹ bẫng như không có gì xảy ra .
Chu Hành Dã che chở tôi sau lưng, ấy nghiêng mặt , tràn đầy khí phách của một chàng trai trẻ:
"Cứu một lần rồi, cứu thêm lần nữa thì đã sao?"
Lòng bàn tay tôi nóng hổi, trái tim tôi cũng .
8
Khi Chu Hành Dã chết, ấy mười bảy tuổi.
Tôi không biết ấy đã phải hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ để có quyền dẫn dắt người mới, chỉ biết rằng mình là người đầu tiên mà Chu Hành Dã dẫn dắt.
Anh ấy chê tôi quá phiền phức, thà tự mình đi đến các thế giới nhỏ thực hiện nhiệm vụ cũng không muốn dẫn tôi theo.
Rất nhiều lần, thứ mà Chu Hành Dã để lại cho tôi chỉ là những âm thanh máy móc lạnh lùng.
Nhiệm vụ chinh phục Trì Nghiêm không hề thuận lợi chút nào.
Tôi thường xuyên không chịu nổi ấm ức mà đau lòng khóc lóc, hệt như những ngày đầu tiến vào bệnh viện với bao kỳ vọng rồi lại bị hiện thực điên cuồng vả mặt.
Nhưng khi đó, trong tim tôi có , tôi có thể vượt qua.
Còn ở đây, thì không.
Trước đây, mỗi lần tôi khóc, Chu Hành Dã đều đe dọa rằng: "Đừng khóc nữa, ồn ào chết đi . Cô mà còn khóc nữa là tôi sẽ gi..e/t đấy."
Nhưng lần nào ấy cũng không mà bảo tôi xoè tay, rồi biến ra một gói khăn giấy đưa tôi.
Tôi đỡ một dao cho Trì Nghiêm hoàn toàn là do sổ tay chinh phục mà các tiền bối để lại. Vậy mà Chu Hành Dã mắng tôi là đồ não khuyết tật, nước tắm chỉ có vào mà không chảy ra.
Sau khi thuốc tê hết tác dụng, tôi đau đến mức lăn qua lộn lại, không tài nào ngủ .
Chu Hành Dã rằng, gi..e/t tôi cũng không thể bù nổi số điểm tích lũy của , cuối cùng ấy vẫn dùng số điểm tích lũy của mình để giúp tôi che đi cơn đau.
Hệ thống cũng có người sao?
9
Từng có lúc tôi nghĩ rằng, dù sao mình cũng chẳng còn gì nữa, chỉ cần sống thôi, thì chuyện gì tôi cũng có thể .
Nhưng sau này, khi Trì Nghiêm hạ nhục tôi trước mặt mọi người, rằng không biết gia đình tôi tệ đến mức nào mới có thể nuôi dạy ra một người thiếu thốn như tôi, tôi đã thấy đau lòng.
Gia đình tôi đều rất tốt, bố tôi, trai tôi, đều rất tốt.
Nếu ở thế giới hiện thực, loại tra nam như Trì Nghiêm này tôi chẳng bao giờ để ý đến.
Nhưng vì để sống tiếp, tôi đành nhịn nhục dỗ hắn vui vẻ.
Toàn bộ và nhiệt huyết mà tôi dâng lên đều bị hắn dẫm đạp, tôi thật sự cảm thấy nhục nhã.
Hắn tôi cảm thấy, mọi sự cố gắng mà mình bỏ ra đều là thứ vô giá trị.
Đó là lần đầu và cũng là lần duy nhất tôi dám phản kháng lại Trì Nghiêm.
Tôi điên cuồng ném bất cứ thứ gì mà mình có thể nắm về phía hắn.
Điện thoại, khăn giấy, đĩa, bánh ngọt.
"Anh hãy xóa sổ tôi đi"
"Tôi không muốn nữa"
Nước mắt đầm đìa trên mặt, tôi ngã xuống tại chỗ.
Khi Chu Hành Dã đến, trên đầu tôi liền vang lên cầu mình xoè tay ra.
Tôi vô thức theo.
Cái bóng trước mặt tiến lại gần gần hơn, ấy ngồi xổm bên cạnh tôi, đặt một gói khăn giấy vào lòng bàn tay đang xòe của tôi.
Tôi ngơ ngác lên, mắt đỏ hoe.
Hệ thống của tôi đến tìm tôi rồi.
Bạn thấy sao?