Chiếc ly thuỷ tinh trong tay Trì Nghiêm lập tức vang lên tiếng vỡ vụn.
Kỷ Mạt kinh hãi kêu lên: “Trì Nghiêm, tay bị mảnh thuỷ tinh cắm vào rồi kìa.”
Trì Nghiêm không thèm để ý đến lời Kỷ Mạt, hắn chỉ chằm chằm vào tôi, lòng bàn tay vẫn không ngừng chảy máu ròng ròng.
Tôi trầm mặc một lát, cảm thấy đây không phải chuyện của mình nên tốt nhất là không xen vào.
Đang tính kiếm cái góc khuất nào đó để trốn, tôi liền bị một bàn tay đàn ông nóng hừng hực giữ chặt lại, lực mạnh đến mức tí thì tôi ngã nhào ra đất.
Tôi nghe thấy giọng đầy giận dữ của Trì Nghiêm: “Thẩm Giai Nghiên, thật sự muốn chết.”
Hắn như một con sư tử phát điên, toàn thân toát ra khí tức cuồng nộ, có thể bổ nhào vồ lấy và xé xác con mồi bất cứ lúc nào.
Tôi giãy giụa không nổi, gần như bị hắn lôi xềnh xệch đi.
Kỷ Mạt hoảng hốt đuổi theo, nhỏ giọng nài khẩn: “Trì Nghiêm, hôm nay là tiệc đính hôn của chúng ta mà.”
Trì Nghiêm dừng bước, tôi dùng sức giãy giụa, liền bị hắn dùng một tay nắm chặt tay còn lại, lực càng ngày càng mạnh.
Trì Nghiêm bộ dạng van nài của Kỷ Mạt thì giọng lại vô cùng khó chịu: “Thật nực .”
“Trước kia, khi vứt bỏ tôi để cao chạy xa bay, sao không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?”
Kỷ Mạt lảo đảo, phải dựa vào bàn mới không khỏi bị ngã. Cô ta mở miệng, rồi đến cuối cùng cũng không thốt ra câu nào.
Trì Nghiêm dùng ánh mắt mỉa mai Kỷ Mạt, sau đó vừa đẩy vừa kéo tôi về phía hậu trường.
Tôi vừa đứng vững liền nghe thấy giọng lạnh lùng của Trì Nghiêm: "Tại sao không tiếp tục chinh phục tôi?”
Tai tôi ù đi, suýt nữa không nghe rõ giọng của hắn.
Đầu óc rối bời, nỗi tức giận trào lên trong lồng ngực đầu óc tôi trở nên choáng váng.
Tôi hít một hơi rồi hỏi hắn:
"Biết từ lúc nào?"
Trì Nghiêm cúi đầu lạnh lùng đáp:
"Ngay từ khi bắt đầu."
"Có rất nhiều người muốn chinh phục tôi, cũng là một trong số họ."
"Nhưng chỉ có là tôi giữ lại bên mình lâu như , những người khác đều đã sớm chết cả rồi, chỉ có những điều đó vì tôi, tôi thấy sự chân thành ở ."
Hắn dừng lại một chút, biểu cảm như thể đang ban ơn huệ cho người khác:
"Tôi không thích Kỷ Mạt, tiếp tục chinh phục tôi, tôi sẽ để sống."
Tôi lùi về sau hai bước, lắc đầu:
"Chinh phục quá mệt mỏi, tôi không muốn nữa."
Loại người như Trì Nghiêm sẽ không ai khác ngoài chính bản thân hắn.
Tại sao vẫn có những người nghĩ rằng bản thân có thể cho lãng tử quay đầu, trở thành ngoại lệ chứ?
Tôi có sức lực như , không phải nên dùng cho bản thân thì tốt hơn sao?
Ánh mắt Trì Nghiêm âm u, đáy mắt xoẹt qua một tia cố chấp không cam tâm:
"Cô thà chết cũng không chịu tôi?"
Tôi chỉ cảm thấy thật nực , tôi sao có thể hắn cơ chứ?
Trì Nghiêm gục đầu xuống như đang đè nén một thứ gì đó. Trong sự trầm mặc cho người khác thấy ngạt thở, hắn hạ thấp giọng, hỏi tôi:
“Thật không công bằng.”
“Tôi vốn không hề thích Kỷ Mạt, những người phụ nữ khác đến chinh phục tôi, tôi chưa từng để vào mắt, họ đều đã chết hết rồi, chỉ có sống lâu như ."
"Tôi có thể cho mọi thứ mà muốn, như vẫn chưa đủ sao?"
Hắn tiến lại gần rồi bóp chặt cằm tôi, ép tôi phải ngẩng đầu lên.
Hệt như cái lần hắn hôn Kỷ Mạt ở quán bar, giờ đây hắn cũng muốn hôn tôi.
Tôi vùng vẫy, nước mắt giàn dụa.
Động tác của Trì Nghiêm trở nên cứng ngắc, ngữ khí âm trầm:
"Tại sao đột nhiên không thích tôi nữa?"
Chưa bao giờ thích, lấy đâu ra đột nhiên?
Ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao của Trì Nghiêm thẳng vào mặt tôi.
"Vợ mày còn đang đứng đợi bên ngoài đấy."
Khi nghe giọng ấy, tôi lập tức thẳng lưng lên một chút. Còn chưa kịp quay người lại, một bàn tay vươn tới ôm lấy eo tôi, kéo tôi thoát khỏi sự kiềm chế của Trì Nghiêm.
Động tác của Chu Hành Dã tự nhiên phóng khoáng, đáy mắt ấy mang theo chút lo lắng giọng điệu lại như thể chưa từng xảy ra chuyện gì:
"Hắn không phải có vợ rồi sao?"
"Kêu hắn cút đi."
Bạn thấy sao?