Mỗi lần đến đưa đều là mỗi người khác nhau, bị tôi từ chối xong thì lần sau lại là gương mặt khác.
Có vẻ như nếu tôi không nhận, hắn sẽ điên cuồng gửi đến liên tục.
Tôi tính một lát, chắc tôi sẽ chết vào ngày Trì Nghiêm và Kỷ Mạt đính hôn.
Tôi vẫn khá là sẵn lòng giúp người khác thỏa mong ước.
"Được rồi, với hắn là tôi sẽ đến đúng giờ."
Người đó ngây người, dường như không ngờ thuyết phục tôi dễ như , ta cảm ơn rối rít rồi rời đi.
Thiệp mời thiết kế rất đẹp, chữ trên thiệp chắc hẳn là người ta viết tay lên.
Chữ thể Khải viết nhỏ rất đẹp.
Hệ thống vang lên mấy hồi chuông cảnh báo, tôi không hề quan tâm dù chỉ một hồi.
Tôi chỉ tiếc rằng, mình không còn gặp lại Chu Hành Dã nữa.
Tôi đã gọi tên ấy rất nhiều lần, ấy không xuất hiện lần nào nữa.
Không biết trước khi chết có còn cơ hội gặp lại một lần nữa không.
Tối hôm đó trước khi đi ngủ, tôi đã nhận tin nhắn kỳ lạ:
[Em cầu xin đi, không chừng sẽ tha thứ cho em đấy.]
[Không chừng dâu có thể sẽ đổi thành em đấy.]
Tôi chụp màn hình hai câu này lại rồi gửi cho Kỷ Mạt.
Chúng tôi có thông tin liên lạc của nhau, chưa từng trò chuyện.
Là do rất lâu về trước Trì Nghiêm có : "Anh sẽ giới thiệu tất cả bè của mình cho em."
Sau đó, hắn cũng giới thiệu Kỷ Mạt với tôi.
Khi hỏi hắn có ý gì, mặt tôi đã trắng bệch.
Hắn vui vẻ thành tiếng: "Em không vui à? Anh đã giới thiệu cho em cả đích thực của đấy."
Trì Nghiêm thật sự rất ác độc.
Kỷ Mạt không trả lời tôi, lúc tôi lướt vòng bè thì thấy bài đăng của ta: [Sắp gả cho chàng trai đã sánh bước cùng tôi lớn lên rồi, đừng thốt ra những lời hẹp hòi nữa, tôi tin tưởng ấy.]
Không ít bè chung đã bình luận bên dưới để chúc mừng, ta niềm nở trả lời từng người một.
Tôi thở dài, nhớ lại hoàn cảnh lúc tôi mới xuyên vào thế giới này.
Lúc đó, tính cách ác độc của Trì Nghiêm đã bộc lộ rõ.
Vào ngày tuyết rơi rất lớn, tôi mang canh nóng tôi tự nấu đến đã bị Trì Nghiêm hất bát canh lại vào người.
Hắn không tin ai, không nhận bất kỳ lòng tốt nào.
Ngay cả khi sau này tôi chắn dao cho hắn, đau đến nỗi nước mắt rơi lã chã.
Lúc tôi lại mang canh đến, hắn uống nửa thìa canh từ tay tôi, rồi dừng lại tôi.
Một lúc sau, Trì Nghiêm đột nhiên cúi đầu xuống rồi hung tợn cắn lên mu bàn tay tôi.
Tôi nắm chặt bát canh đến mức các ngón tay trắng bệch lên, không dám rơi bát và thìa.
Trì Nghiêm dấu răng nổi bần bật trên mu bàn tay tôi, nhếch môi một cách hài lòng.
Rồi hỏi tôi: "Nghiên Nghiên, em thích không?"
"Để lại dấu vết trên cơ thể em, tuyệt vời lắm đúng không?"
Tên điên này.
Tôi không hiểu tại sao nhất định phải chinh phục loại người tàn nhẫn như ?
Tại sao tôi phải lấy việc giành của hắn tiêu chuẩn thì tôi mới có thể sống tiếp?
7
Tại tiệc đính hôn của Trì Nghiêm, tôi chọn một chỗ ngồi trong góc khuất, ít bị ai ý.
Tôi dùng sức véo tay mình, cố gắng ép ra vài giọt nước mắt để lừa Chu Hành Dã.
Nhưng biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống của Kỷ Mạt khiến tôi mà không khóc nổi.
Thậm chí tôi còn cảm thấy cái dáng vẻ căng thẳng quá mức của ta trông thật ngốc nghếch đến mức buồn .
Kỷ Mạt khoác tay Trì Nghiêm đi tới, muốn cụng ly với tôi.
Biểu cảm của Trì Nghiêm rất lạnh lùng, trông hắn không có chút gì gọi là vui vẻ cả.
Tôi nhắc nhở hắn: “Ngày vui lớn thế này, đừng có vác cái bản mặt lạnh lùng ấy đi dọa người chứ.”
“Hôm này tiểu thư Kỷ đẹp thật đó, hệt như tiên nữ.”
Kỷ Mạt hơi nhướng mắt, ta mỉa : “Cảm ơn, hôm nay cũng…”
Cô ta khen không nổi bởi hôm nay, tôi ăn mặc giản dị đến không thể giản dị hơn.
Không hề trang điểm chút nào, cứ thế để nguyên mặt mộc mà đến.
Kỷ Mạt thảo mai : “Rất tao nhã, rất đẹp”
Tôi chỉ , không đáp lại, đứng dậy cụng ly với ta: “Chúc hai người phong vũ đồng châu, bên nhau mãi mãi.”
Bạn thấy sao?