Ngọt Ngào Dành Riêng [...] – Chương 44

Cuối cùng cũng có cơ hội đọc tên ấy một cách đàng hoàng.

Một luồng ánh sáng màu đỏ như máu ập xuống, âm thanh xung quanh biến mất hoàn toàn, bên tai chỉ còn lại tiếng cảnh báo dồn dập và điên cuồng của hệ thống.

Chu Hành Dã bỗng xuất hiện trên chiếc ghế đối diện tôi, ấy cau mày đầy bất mãn, chằm chằm tôi một hồi.

Giữa tiếng cảnh báo ngày càng chói tai, Chu Hành Dã hơi nhấc tay, trong phút chốc cảnh vật xung quanh như bị biến dạng.

Tiếng cảnh báo cuối cùng cũng dừng lại, bên tai tôi tràn ngập vô số âm thanh khác nhau.

Tiếng gió thổi hiu hiu, tiếng mưa rơi lộp độp, và cả câu trách mắng từ Chu Hành Dã nữa: “Bớt điên giùm.”

“Sao vẫn còn nhớ tên tôi?”

“Đã là không nhớ rồi mà.”

Tôi cắn môi dưới, hoảng hốt ấy:

“Tôi xin lỗi.”

Chu Hành Dã chậc lưỡi, hàng mày rậm nhíu lại:

“Làm gì đấy?”

“Tôi đã mắng đâu.”

Tôi thở dài trong lòng, vì tôi đang muốn đồng cảm mà.

Có điều hình như là Chu Hành Dã không nhận ra điều đó.

Tôi nghiêng đầu ấy: “Lâu rồi không gặp.”

Thực sự là đã rất lâu rồi.

Tôi rất nhớ ấy.

Chu Hành Dã không trả lời tôi mà chỉ lạnh mặt dạy bảo tôi: “Cô có thể bình thường chút không?”

Tôi lắc đầu, mắt không rời khỏi mặt ấy:

“Thanh tiến độ nhiệm vụ rút nhanh thật đấy.”

“Tôi sắp chết rồi.”

“Vậy nên trước khi chết, có thể thỏa mãn một điều ước của tôi không?”

Chu Hành Dã chán nản siết chặt các khớp ngón tay, rồi thốt ra một chữ “ừ” từ kẽ môi.

“Tôi muốn ôm .”

Tôi dang tay về phía ấy.

Chu Hành Dã sửng sốt vài giây, tông giọng cao lên: “Không .”

“Được rồi.” Tôi cũng không nản lòng, suy nghĩ một hồi rồi : “Vậy hôn một cái?”

Tôi giơ một ngón tay ra hiệu rằng chỉ là một cái siêu nhỏ.

Chu Hành Dã ban đầu còn có vẻ thờ ơ, giờ đây, đôi đồng tử màu hổ phách ấy đã lộ ra chút thảng thốt.

Anh ấy đứng “vèo” cái dậy, kèm theo đó là một loạt tiếng :

“Không !”

“Tôi sắp chết rồi.” Dù cây không ngay tôi cũng không sợ chết đứng.

“Lúc sinh thời cho tôi ôm cái hôn cái thì có sao đâu?”

Chu Hành Dã khẩy: “Cô đang mơ tưởng dùng cách này để kéo dài tuổi thọ đúng chứ?”

Tôi: “...”

Tôi thật sự rất thèm khát con người này.

Sao Chu Hành Dã lại không hiểu nhỉ?

“Đừng có tôi chằm chằm như , xem nhiệm vụ của đi.”

Anh ấy thở dài, ngoài phòng vang lên tiếng chuông cửa.

“Đừng chết thật nhé.”

“Đồ ăn đặt cho giao đến rồi, đừng ăn những món này.”

“Còn nữa, không gọi tên tôi.”

Vừa dứt lời, ấy đã biến mất.

Tôi lê dép lệt xệt, vui vẻ đi mở cửa.

Lúc thấy là Trì Nghiêm, vẻ mặt tôi sụp đổ tức thì.

“Anh bận choáng cả đầu, mấy nay quên mất sinh nhật em.”

“Anh đã cho người mua quà sinh nhật cho em rồi, lát nữa sẽ gửi đến sau.”

“Về chuyện Kỷ Mạt, có thể giải thích với em.”

Tay vịn trên khung cửa của tôi khẽ run lên, giọng tôi thì vẫn bình tĩnh: “Được, đi.”

“Kỷ Mạt là do bọn họ gọi đến, lúc đến không hề biết. Hôn ấy cũng chỉ vì trò Thật hay Thách, say rượu rồi còn bị mọi người trêu nên không tỉnh táo lắm.”

“Anh và ấy thật sự không có quan hệ gì đâu.”

“Tình cảm bao năm nay của chúng ta, em phải tin chứ.”

Tôi gật đầu:

“Tôi biết rồi, về đi.”

Trì Nghiêm nghi ngờ tôi, dường như hắn có một dự cảm không lành: “Em có ý gì đấy?”

Tôi đứng thẳng người, nghiêm túc :

“Tôi và không có quan hệ gì, không cần giải thích với tôi.”

Hắn gần như là nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi: “Thẩm Giai Nghiên.”

Chẳng hiểu sao tôi bỗng nhớ đến Chu Hành Dã ngồi trong đó với vẻ mặt không cảm .

Tôi thấy hơi mắc , vẫn nhịn xuống .

Tôi học theo điệu bộ của ấy, lạnh lùng :

“Bớt điên giùm.”

Đáp lại tôi là tiếng cửa vang lên nặng nề.

Thương thay cho cái cửa, gánh giùm tôi một cú từ cơn thịnh nộ của Trì Nghiêm.

“Thẩm Giai Nghiên, sau này đừng có mà quỳ xuống cầu xin tôi.”

Ánh sáng mờ ảo cho mặt mày hắn trông dữ tợn hơn.

Tôi đóng cửa lại rồi dời một cái ghế ngồi ngay cửa.

Đợi đồ ăn giao đến.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...