Tôi ngượng ngùng, không định đoạt cho tôi chết bây giờ ta lại muốn trực tiếp gi..e/t tôi.
"Thì ra các người bị đưa đến đây, tôi đã tìm các người rất lâu rồi."
Không biết Giang Duyệt đã đến từ lúc nào, lúc này ta như không nghe thấy lời Cố Từ vừa , chỉ đi thẳng về phía tôi, nắm lấy tay tôi, siết thật chặt: "Xin lỗi, trước đây tôi không nên vì dục vọng của mình mà đối xử với như . Đứa trẻ này, phải khổ sở nhiều rồi."
Hả? Đây là lời thoại của ta đó sao?
Hơn nữa, ai là “đứa trẻ” của ta chứ?
Tôi muốn giật tay ra, ta lại tiếp tục : "Tôi có thể hứa với , sau này sẽ không bao giờ như nữa, chỉ cần trả Cố Từ lại cho tôi..."
Chưa đợi tôi gì, Cố Từ đã tức giận thẳng: "Tôi đã là tôi sẽ không thích , mau thả chúng tôi ra, đồ điên khùng này."
Không biết câu nào của Cố Từ đã chọc giận ta, ta đột nhiên đẩy tôi xuống sông.
Tôi: "?"
Hai người cãi nhau, đẩy tôi con mẹ gì trời?
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi đột nhiên nắm lấy tay ta, kéo ta cùng rơi xuống sông.
"Đừng tới gần!" Tôi khoát tay với hai người trên bờ.
Trong ký ức, hồi nhỏ tôi từng cùng một bé trong nhi viện lén chạy ra bờ sông gần đó nghịch nước.
Nhưng chúng tôi lại không để ý đến độ sâu và tốc độ dòng chảy của con sông.
Khi Cố Từ dẫn người lớn đến cứu thì bé kia đã chìm xuống trước mặt tôi.
Đây là điều mà tôi từng bị ám ảnh nhiều nhất, cũng là điều mà bé đó sợ nhất.
"Cố Từ, cứu tôi!" Đang lúc cận kề cái chết, ta vẫn hướng ánh mắt về người đàn ông trong ký ức.
Cố Từ không đậy, trong mắt cậu ta là sự ghê tởm không che giấu dành cho " tác giả" đã tùy tiện điều khiển cuộc đời của người khác.
Tôi cố hết sức buông tay ta ra, bình tĩnh bơi về bờ.
Tôi cũng không bỏ lỡ sự kinh ngạc trong mắt ta.
Cô ta không biết bơi.
Nhưng tôi biết bơi.
Khi Thụy Tây với tôi rằng tôi là nguyên mẫu do ta tạo ra, tôi đột nhiên nhận ra rằng "tôi trong nguyên tác" không phải là tôi, những khuyết điểm của "tôi trong nguyên tác" cũng không phải là những khuyết điểm của tôi.
Vì , trong thời gian ngắn, tôi đã nhờ Thụy Tây dạy tôi một số kỹ thuật bơi và cho tôi loại thuốc có thể giúp tôi nín thở trong một thời gian dài.
Giang Duyệt, đừng trách tôi tàn nhẫn.
Dùng điểm yếu của "tôi trong nguyên tác" để gi..e/t ta.
Tôi bơi đến bờ sông, Thụy Tây lập tức kéo tôi lên.
Tôi đôi tay của Giang Duyệt vùng vẫy một hồi rồi dần dần mất hết sức lực, ta dần từ bỏ việc giãy giụa, chìm xuống sông sâu.
Cô ta chết rồi.
Chết trước mặt nam chính và nữ chính do chính tay ta tạo ra.
Trước khi chìm xuống, ta vẫn chằm chằm vào Cố Từ, cầu xin cậu ta kéo ta lên.
Đáp lại ta chỉ là một bóng lưng kiên quyết rời đi.
13
Sau khi Giang Duyệt chết, ý thức của Cố Từ hoàn toàn tỉnh táo, cậu ta không còn bị bất kỳ sự khống chế nào từ bên ngoài nữa.
Nhưng chúng tôi cũng không còn cảm nào giống với cốt truyện gốc nữa.
"Mọi hành của chúng ta trước đây đều do cốt truyện điều khiển, những cảm nảy sinh có thực sự là của chúng ta không?"
Về vấn đề này, chúng tôi đã nhất trí với nhau.
Tất nhiên, tôi cũng không cần phải hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ nào nữa. Tuy nhiên, Thụy Tây rằng để bù đắp cho những đau khổ mà tôi đã phải chịu trước đây, hắn có thể giúp tôi thực hiện một điều ước.
"Anh sắp phải đi rồi sao?" Nhìn người đàn ông đối diện, tôi có hơi không nỡ.
"Ừ. Thế giới này không còn yếu tố can thiệp nào khác, các người có thể tiếp tục sống theo cách của mình, tôi phải đến thế giới khác rồi."
"Anh có thể đưa tôi đi cùng không?" Tôi chớp chớp mắt, cố nặn ra những giọt nước mắt để mình trông đáng thương hơn một chút: "Tôi cũng muốn ra ngoài ngắm những thế giới khác, có những trải nghiệm đẹp của riêng mình."
Tôi ngẩng đầu lên hắn, hắn im lặng một lúc.
Ngay khi tôi nghĩ rằng hắn sắp từ chối tôi như mọi khi, bên tai tôi nhẹ nhàng vang lên một tiếng: "Được."
- Hết -
Bộ tiếp theo (ấn sang trang để đọc tiếp nà):
Mùa Xuân Bất Tận
Tác giả: Trĩ Dao
Edit: Thiên Sơn Bắp Cải
‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿
Công lược nam chính gần như thất bại, tôi khóc lóc thảm thiết.
Hệ thống bị tôi ồn đến đau cả CPU: [Mẹ nó đừng có khóc nữa, tôi xử hắn là chứ gì.]
Sau này, nam chính hỏi tôi sao lại không thích hắn nữa.
Hệ thống giận giữ gào lên:
[Hắn không có vợ của mình à?]
[Bảo hắn cút đi.]
Bạn thấy sao?