Ngọt Ngào Dành Riêng [...] – Chương 39

Tôi cố giằng ra sức lực trên tay ta lại ngày càng mạnh hơn.

"Cô hận tôi đến sao?" Tôi khó khăn thốt ra một câu.

"Hận ư? Nếu không phải là nữ chính của tôi, tôi đã viết cho chết từ lâu rồi, tại sao còn phải khăng khăng đến gần ấy gì?"

Tôi liếc mắt, thấy Cố Từ dường như đang cố gắng bò về phía tôi cơn đau trên cơ thể khiến cậu ta không thể nào tiến về phía trước .

Không lâu sau, trước mắt tôi tối sầm lại, ý thức dần mơ hồ.

Tôi từ từ nhắm mắt lại, buông tay, cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ bẫng.

Tôi sắp chết rồi sao?

Bị "người sáng tạo" ra tôi gi..e/t chết rồi sao?

Cô ta đã tạo ra tôi cuối cùng lại muốn gi..e/t tôi.

Cố Từ là tác phẩm lý tưởng hoàn hảo nhất của ta, còn tôi thì sao?

Đột nhiên, tôi cảm thấy bàn tay trên cổ mình buông ra, sau đó, tôi ngã vào một vòng tay ấm áp.

11

Tôi nằm trên giường, đầu óc hỗn loạn, thấy Thụy Tây đang ngồi bên cạnh, giọng tôi khàn khàn hỏi: "Là đã cứu tôi sao?"

"Phát hiện ký chủ bị đe dọa đến tính mạng, tôi đã tiêu hao một chút năng lực để khôi phục lại thực thể." Thấy tôi tỉnh lại, hắn đưa cho tôi một cốc nước ấm.

"Vậy sau khi khôi phục lại cơ thể thật, đã đánh ta sao? Sau đó thì cứu tôi?"

"Không, hệ thống không thể tùy tiện tấn công người khác, tôi đã liên lạc với cảnh sát ở đây để đưa ta đi."

Sau khi cảm ơn hắn một cách ngắn gọn, hắn đã thú nhận với tôi về sự thật của nhiệm vụ này.

Giang Duyệt mồ côi cha mẹ từ nhỏ, ngay cả khi đến nhi viện, vì dáng người nhỏ bé nên ta thường bị bắt nạt.

Cô ta thích vẽ tranh lại không đủ điều kiện kinh tế để vẽ.

Sau khi trưởng thành, ta lại cầm cọ vẽ tranh, trở thành một blogger lại bị người khác vu khống đạo nhái nên phải rời khỏi giới nghệ thuật.

Cộng thêm việc bị trai phản bội nhiều lần, khiến ta khao khát thương, chăm sóc.

, ta đã lấy mình nguyên mẫu để tạo ra nữ chính, viết nên cuốn sách này.

Còn nam chính trong sách, chính là người mà ta tưởng tượng rằng có thể cứu rỗi mình.

Cô ta đến thế giới này, gặp nam chính lý tưởng mà mình tạo ra, không tránh khỏi việc nảy sinh với cậu ta.

Còn tôi, nữ chính của ta thì trở thành một sự tồn tại thừa thãi.

"Khi cậu ta hoàn toàn Giang Duyệt, có nghĩa là trên thế giới này, không còn bất kỳ sự ràng buộc cảm nào nữa..." Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục : "Cơ thể sẽ trở nên trong suốt, sau đó biến mất khỏi thế giới này, ta sẽ thay thế , hoàn thành quỹ đạo mà thế giới này cần vận hành."

Tôi gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.

Suốt mấy ngày liền, tôi vẫn không thể hoàn hồn sau chuyện vừa xảy ra lần trước, ngày nào cũng chìm đắm trong sự hoài nghi về bản thân.

Nếu ta chính là nguyên mẫu của tôi, khi ta xuất hiện trên thế giới này thì ý nghĩa tồn tại của tôi là gì?

Khi Cố Từ không tôi nữa, tôi sẽ biến mất.

Tại sao tôi phải dựa vào cảm của người khác để sống chứ?

Cho dù không có ai tôi tôi vẫn chính mình cơ mà?

Có lẽ là nhận ra tâm trạng của tôi không tốt chút nào, Thụy Tây đề nghị đưa tôi đến một nơi.

Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng che mắt tôi lại.

Mặc dù không thấy gì tôi cảm nhận mọi thứ xung quanh đang chuyển nhanh chóng.

Sau khi đôi tay trước mắt buông xuống, tôi không nhịn mà kinh ngạc kêu lên, trước mắt là một rừng hoa rực rỡ.

Một làn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa theo gió đung đưa, từng đợt hương thơm ngào ngạt phả vào mũi, xoa dịu tâm trạng bực bội và u ám trước đó của tôi.

"Bây giờ không phải đang là mùa đông sao? Sao lại có nhiều hoa nở đến thế?"

"Đây là nước Ý, ở một vĩ độ khác, nơi này đã là mùa xuân rồi." Thấy biểu cảm thoải mái rõ rệt của tôi, hắn mỉm .

Hương hoa ngào ngạt, hắn tùy tiện chỉ vào một bông hoa: "Mỗi bông hoa ở đây đều là một sự tồn tại rực rỡ, kết hợp lại với nhau, tạo thành một rừng hoa vô tận, không có bông hoa nào là thừa thãi cả."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...