Ngọt Ngào Dành Riêng [...] – Chương 38

Sau khi vẽ xong, vì hàng loạt chuyện xảy ra vào ngày đầu năm mới, tôi hơi buồn nên mãi vẫn chưa đăng.

Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng mình không hề sao chép tranh của người khác, hơn nữa phong cách vẽ tranh cũng là phong cách tôi vẫn thường dùng trước đây.

Nhưng sự thật là thời gian đăng của đối phương thực sự sớm hơn tôi hai ngày.

Lúc này, điện thoại của Cố Từ gọi đến.

"Cậu ổn chứ? Tớ giúp cậu tra ra blogger mà cậu bị tố đạo nhái rồi, người đó thực ra là Giang Duyệt, em ấy đến tìm tớ, chỉ cần cậu xóa tranh, đăng lời xin lỗi lên mạng là , còn về phần dư luận, tớ có thể giúp cậu mua acc clone để dìm xuống."

Thật sự là Giang Duyệt sao?

Nghe lời Cố Từ xong, ngoài sự lạnh lẽo bùng lên trong lòng, tôi không nhịn mà có hơi buồn .

Xin lỗi ư? Không đời nào.

Tôi trả lời cậu ta một câu "tôi không đạo nhái tranh của ai cả", sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Bình tĩnh lại, tôi tìm ra đoạn video ghi lại cảnh mình vẽ bức tranh đó, trong đó ghi lại chi tiết quá trình vẽ tranh của tôi và cả ngày vẽ tranh.

Tôi còn lật ra những bức ảnh chụp ở công viên vào ngày hôm đó.

Tôi sắp xếp những bằng chứng này lại với nhau, đăng lên mạng và viết một bài thanh minh.

Đăng xong, tôi trực tiếp thoát khỏi tài khoản, không xem bình luận của họ nữa, còn về việc họ có tin hay không, tôi cũng không quan tâm.

Tôi nằm trên ghế sofa, cẩn thận nhớ lại tất cả những chuyện vừa xảy ra.

Từ khi gặp Giang Duyệt, tôi đã phát hiện ra giữa chúng tôi có rất nhiều điểm giống nhau.

Tôi vẫn luôn cho rằng ta cố bắt chước để dễ dàng tiếp cận Cố Từ hơn.

Nhưng cho dù ta có xuyên không đến đây, biết toàn bộ cốt truyện thì phong cách vẽ tranh, các chi tiết, cách thêm hình mờ độc đáo của của ta, sao lại có thể giống tôi đến ?

Cô ta, cuối cùng là ai?

Một giọng lạnh lẽo cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

"Phát hiện cốt truyện xảy ra sai lệch nghiêm trọng, xin ký chủ..." Thụy Tây sửng sốt: "Cô không sao chứ?"

Tôi cảm thấy hơi thở của mình trở nên dồn dập vô cùng, cúi đầu, phát hiện cơ thể lại bắt đầu trở nên trong suốt.

Tôi thử chạm vào, xác nhận rằng lần này không phải chỉ dơn giản là ảo giác của tôi.

Trực giác mách bảo tôi rằng tất cả những điều này có liên quan đến việc Thụy Tây rằng cốt truyện bị sai lệch.

"Thụy Tây, có thể tra ra Giang Duyệt hiện đang ở đâu không? Tôi muốn đi tìm ta."

"Phát hiện ra ta hiện đang ở nhà Cố Từ."

Đến địa chỉ mà Thụy Tây cung cấp, tôi thấy cảnh tượng như thế này.

Đôi mắt Cố Từ đỏ ngầu, gân xanh trên trán nổi lên, một tay nắm chặt lấy cổ tay Giang Duyệt, tay kia giơ cao lên mãi mà cái tát vẫn không hạ xuống.

"Anh muốn đánh em sao?" Cố tay Giang Duyệt bị siết chặt, trong mắt ta không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn tiến lại gần, mỉm : "Anh không gi..e/t em đâu, nam chính của em."

10

Sự xuất hiện của tôi đã thu hút sự ý của hai người, Cố Từ thấy tôi thì càng đau đớn hơn, sau đó ngã xuống đất, hai tay ôm đầu, cơn đau khiến cậu ta phải co rúm lại.

Giang Duyệt bình tĩnh lại, quay đầu tôi, nở một nụ dữ tợn.

"Cô cũng đến rồi sao, nữ chính của tôi.”

"Các người đều là nhân vật do tôi tạo ra, một cách nghiêm túc, là nữ chính mà tôi tạo ra dựa trên chính mình."

Giọng ta như tiếng thì thầm của ác quỷ, tôi cố hết sức để bình tĩnh lại.

"Cô cũng thấy chúng ta thực ra rất giống nhau phải không? Đều thích vẽ tranh, thích uống trà hoa nhài, thích…”

"Cô chính là tôi tôi không phải là .”

"Chúng ta rõ ràng giống nhau như , tại sao ấy lại không thích tôi!”

"Ngay cả khi “đạo nhái” tranh của tôi, ấy vẫn đến cầu xin tôi tha cho ."

"Chỉ khi biến mất thì ấy mới tôi."

Từng câu từng chữ của ta như những tảng đá ngàn cân, đè ép tôi đến nghẹt thở.

Tôi muốn tiến lại bịt miệng ta, không cho ta nữa.

"Tôi sẽ gi..e/t !" Cô ta đột ngột lao tới, hai tay bóp chặt lấy cổ tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...