Ngọt Ngào Dành Riêng [...] – Chương 36

Giang Duyệt muốn chen vào vài câu không thành công.

Nghỉ ngơi một lúc, Cố Từ chuẩn bị đưa chúng tôi về nhà.

Nhưng nhà tôi và Giang Duyệt lại ở hai hướng ngược nhau, nếu cùng đưa cả hai về thì mất đến một, hai tiếng.

Sau một hồi do dự, Cố Từ chân tôi, thử thương lượng với Giang Duyệt: "Chân Nguyệt Nguyệt bị thương rồi, hay là gọi xe cho em nhé, một mình ấy về thì không tiện lắm."

"Nhưng mà em..."

Tôi hạ chân xuống, đồng thời hít hà một cái vì đau.

"Cứ như đi, em đợi trong tiệm một lát, đỡ Nguyệt Nguyệt ra ngoài tiện thể gọi xe cho em, xe đến thì nhắn tin cho em."

Giang Duyệt đành tiễn chúng tôi rời đi.

Trên đường đi, Cố Từ liên tục chủ kể cho tôi nghe những chuyện gần đây của cậu ta, giống như thói quen của cậu ta trước đây.

Chỉ là mọi thứ sẽ hoàn hảo hơn nếu cậu ta đừng thỉnh thoảng nhắc đến Giang Duyệt.

Đến dưới nhà tôi, tôi định lịch sự hỏi cậu ta có muốn lên ngồi chơi không.

Nhưng thấy cơ thể cậu ta đột nhiên run lên, như thể bị thứ gì đó kích thích.

Cậu ta nhanh chóng cúi đầu xuống, nắm chặt vô lăng.

"Cậu không sao chứ?"

Một lúc sau, cậu ta từ từ ngẩng đầu lên, khó khăn nở một nụ , gương mặt hơi tái nhợt: "Không sao, mấy ngày nay lượng công việc hơi nhiều, có thể là do quá mệt rồi, tớ về nghỉ ngơi một chút là ổn."

Vì lòng nhân đạo, tôi vẫn ngồi trên xe với cậu ta một lúc, xác định sắc mặt cậu ta đã đỡ hơn một chút, tôi mới xuống xe đi vào nhà.

7

Về đến nhà, Thụy Tây thấy mắt cá chân tôi sưng lên rõ ràng, hắn áy náy : "Xin lỗi, lúc đó tôi chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ."

Sau đó, hắn lấy ra một lọ gốm nhỏ mà trước đó tôi chỉ thấy ở trong phim cổ trang.

"Đây là thuốc mà người kỷ chủ trước của tôi nhận khi hoàn thành nhiệm vụ, bên đó là thế giới tu tiên, có thể sẽ nhanh khỏi hơn một chút."

Tôi cũng không khách sáo mà nhận lấy lọ thuốc, sau đó còn giả vờ : "Ôi, lấy phần thưởng của ấy cho tôi dùng, ấy sẽ không tức giận chứ."

Hắn giật mình, tôi bằng ánh mắt khó tả: "Sẽ không đâu, cậu ta là nam chính trong truyện tu tiên, đã tu luyện rồi bay lên trời rồi, trước khi đi cậu ta đã đưa hết những phần thưởng đó cho tôi.”

"Hơn nữa, nếu dù chỉ một nửa sự nỗ lực của cậu ta, phần thưởng cũng sẽ không ít đâu."

Tôi mở lọ thuốc ra, bỏ qua lời mỉa mai của hắn: "Đúng rồi, nhiệm vụ hôm nay tôi đã hoàn thành rồi chứ, phần thưởng đâu rồi?"

"Phát hiện mức độ ấn tượng tốt của đối phương với chỉ phục hồi 2%, theo dự kiến thì giá trị kỳ vọng cho nhiệm vụ lần này nếu muốn xem là đã hoàn thành thì phải hồi phục 5%."

Tôi tái mặt, hung hăng : "Có ý gì? Lúc đầu không với tôi về cái “giá trị kỳ vọng” gì cả."

Hắn nghẹn lại: "Giá trị kỳ vọng là một trong những tiêu chí đánh giá hoàn thành nhiệm vụ cũng đã hoàn thành một mức độ tương tác tương ứng, tôi sẽ cố gắng nộp đơn xin phần thưởng lên tổng bộ."

Sau khi nhận lời đảm bảo, tôi cũng không tiếp tục dây dưa với chủ đề này nữa.

"Anh có thể kể cho tôi nghe thêm về nội dung của cuốn sách này không?" Bôi xong thuốc, tôi nhâm nhi ly nước chanh đã mua lúc chiều, vẻ mặt thoải mái.

Thụy Tây suy nghĩ một lúc: "Thực ra theo nguyên tác thì lúc này hai người đã ở bên nhau rồi, sau này sẽ gặp một số khó khăn trong sự nghiệp Cố Từ sẽ giúp giải quyết tất cả. Bao gồm cả sự xuất hiện của các nữ phụ khác ảnh hưởng đến cảm của hai người, cậu ta đều sẽ tự mình từ chối những người đó trước khi biết đến sự hiện diện của họ."

"Nếu tôi là tác giả chắc tôi sẽ tức chết mất, nam chính thâm số một do mình tạo ra lại bị một xuyên không cướp mất."

Nói thật, tôi không thích những câu chuyện như lắm.

Cũng là lớn lên ở nhi viện Cố Từ luôn lạc quan, tích cực, sớm cha mẹ nuôi nhận nuôi, nhận thương của mọi người xung quanh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...