Thấy tôi, ta cũng không chần chừ hay dừng hành đang lại, ngược lại còn chủ lên tiếng.
"Chị là Lâm Hy Nguyệt sao? Tôi tên là Giang Duyệt, Cố Từ cũng thường nhắc đến chị, còn cho tôi xem ảnh của chị nữa. Chuyện lần trước, tôi xin lỗi nhé, Cố Từ… Anh ấy không cố ý đâu." Cô ta nghiêng đầu, như nhớ ra điều gì, rồi lại tiếp: "Còn chiếc khăn quàng cổ đó, sau đó tôi không cẩn thận rách mất rồi, Cố Từ cũng đã bảo tôi vứt đi, tôi đền cho chị một cái mới nhé."
Hóa ra ta chính là lần trước, Giang Duyệt - người đã xuyên sách đến đây.
Tôi cho qua chuyện: "Không sao không sao, sau đó Cố Từ cũng đã giải thích với tôi rồi. Cậu ta chỉ thấy quá đáng thương, tất nhiên, nếu cần giúp đỡ thì có thể đến tìm tôi."
Không quan tâm đến vẻ mặt ghét bỏ thoáng qua trên mặt ta, tôi lấy điện thoại ra, đưa mã QR chuyển tiền cho ta: "Còn về chiếc khăn quàng cổ đó, giá là 888 tệ, quét thẳng vào mã này, cảm ơn."
Nghe , đồng tử của ta khẽ run lên: "Đó chỉ là một chiếc khăn quàng cổ mà thôi!"
Một chiếc khăn quàng cổ thì thế nào?
Đền không nổi thì đừng có hứa suông.
Tôi không tiếp tục tìm nước cam hiệu khác, chỉ xoay người lấy mấy chai nước dừa gần đây mình thích uống.
"Tôi thích ấy, tôi muốn theo đuổi ấy." Cô ta đuổi theo, không tiếp tục chủ đề vừa rồi, tự chuyện một mình: "Dù sao thì hai người vẫn chưa phải người , tôi cũng không tính là chen chân vào mối quan hệ của hai người chứ?"
"Cô đúng, chúng tôi thực sự vẫn chưa phải người ."
Tôi đánh giá cách ăn mặc của ta từ trên xuống dưới, một chiếc váy trắng, là phong cách đơn giản trong sáng mà tôi thích trước đây.
"Nhưng bắt chước tôi lâu như rồi, cậu ta vẫn chưa phải không?"
"Bắt chước ?" Tôi thấy sự tức giận trong mắt ta.
Tôi hài lòng, không đợi ta gì đã nhanh chân đi đến quầy tính tiền.
Tiếc là thời tiết không chiều lòng người, vừa ra ngoài, bên ngoài đã đổ mưa như trút nước.
Tôi theo bản năng định cầm điện thoại gọi cho Cố Từ.
Nghĩ lại, tôi vẫn buông điện thoại xuống, quyết định tự gọi xe về nhà.
Qua màn mưa ngập trời, tôi thấy một bóng người quen thuộc.
Cậu ta cầm một chiếc ô màu xanh đậm, đi thẳng đến phía này.
Mắt tôi sáng lên lại thấy cậu ta đi đến một hướng khác.
Cố Từ không thấy tôi Giang Duyệt thì thấy.
Ánh mắt ta lóe lên vẻ đắc ý chỉ hơi thoáng qua, chớp mắt đã trở lại hình tượng tiểu thư lạnh lùng.
Chỉ thấy Cố Từ thuần thục mà nhận lấy túi đồ trong tay ta, hai người cùng trú dưới một chiếc ô lớn, kề vai nhau rồi rời đi.
Trước đây lúc đi siêu thị, cũng có lúc tôi xách đồ không nổi, tôi thường dựa vào Cố Từ, nũng nịu nhờ cậu ta giúp mình.
Hình như tôi thường theo bản năng mà dựa dẫm vào cậu ta.
Đây thực sự là một thói quen đáng sợ.
Sự xuất hiện của Giang Duyệt cũng nhắc nhở tôi, tôi không thể sống mãi dưới sự che chở của cậu ta.
"Cần giúp không?"
"Không cần, tôi tự xách ." Trong lòng buồn bực, tôi cũng không để ý lắm đến việc Thụy Tây lại đột nhiên xuất hiện.
"Hơn nữa người khác lại không thấy , hai túi đồ ăn vặt lớn thế này lơ lửng giữa không trung, rất đáng sợ đấy."
Thấy tôi kiên quyết muốn xách, Thụy Tây cũng không gì nữa, chỉ lặng lẽ đứng dưới mưa lớn, cùng tôi chờ xe taxi đến.
5
Cuối tuần, tôi đến nhi viện.
Trước khi Cố Từ đến, tôi đã gặp viện trưởng trước.
Bà ấy vẫn thân thiết với tôi như trước, thấy tôi thì liền kéo tôi đến gần, kể chuyện xưa cho tôi nghe.
"Nguyệt Nguyệt, lâu rồi không gặp, con thay đổi nhiều quá."
Tôi vừa nghe bà vừa ngắm xung quanh.
Tôi và Cố Từ đều là trẻ mồ côi từ nhỏ, người ta đưa đến nhi viện.
Chúng tôi lớn lên cùng nhau từ bé.
Lúc đó kinh phí của nhi viện thường không đủ, mỗi đứa trẻ chỉ nhận một phần thức ăn có hạn.
Hồi nhỏ, tôi gầy gò yếu ớt, thường bị những đứa trẻ to lớn khác cướp đồ ăn.
Bạn thấy sao?