Nhưng cốt truyện đã xảy ra sai sót, có người đã xuyên sách đến đây, cắt đứt cuộc gặp gỡ của tôi và Cố Từ, cướp đi chuyến hành trình vốn có của tôi và Cố Từ.
"Hiện tại đối phương vẫn đang trong giai đoạn công lược nam chính, cốt truyện vẫn chưa xảy ra sai lệch quá lớn, cảm của Cố Từ dành cho vẫn còn chưa biến mất.”
"Nhiệm vụ của là khiến cậu ta hồi tâm chuyển ý, quay trở lại, thương thật nhiều."
Thụy Tây xong câu cuối cùng này khiến tôi đang mơ màng vì say rượu bỗng nhiên trở nên kích .
"Anh tôi là nữ chính?
"Sao lại có nữ chính nào bi thảm như tôi chứ?
"Cố Từ là nam chính? Nhưng lại có thể dễ dàng thích người khác như sao?"
Hắn vừa dứt lời, tôi đã liên tiếp đặt câu hỏi chất vấn hắn.
"Cô không cần biết những điều này, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là ." Hắn không giải thích từng câu hỏi một của tôi, chỉ nhấn mạnh rằng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ.
Gió đêm thổi qua, đầu óc tôi dần tỉnh táo lại.
Tôi có hơi không cam lòng, theo tôi thấy, cậu ta dễ dàng bị công lược như , chứng tỏ cảm dành cho tôi cũng không kiên định cho mấy.
Đàn ông trên thế giới này nhiều như , chẳng lẽ tôi cứ nhất định phải treo cổ trên một cái cây như này sao?
"Nếu tôi không hoàn thành thì sẽ thế nào?" Tôi không cam lòng tiếp tục hỏi hắn.
"Sẽ như thế này."
Một luồng điện chạy dọc khắp người tôi, tôi rùng mình, sau đó ngửi thấy mùi tóc mình cháy khét.
Hiểu rồi, không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị trừng bằng phương pháp giật điện.
Tôi sờ tóc mình, Thụy Tây với vẻ mặt không hài lòng: "Tôi hỏi trước nhé, tôi chỉ cần khiến cậu ta lại tôi là đúng không, lỡ sau này cãi nhau rồi chia tay thì không có vấn đề gì đúng chứ?"
"Đúng , không cần lo lắng về những chuyện sau này."
"Vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi có phần thưởng gì không?"
"Cô muốn phần thưởng gì?"
Tôi vừa vừa liếc bờ vai rộng lưng hẹp của hắn, có hơi thèm thuồng.
Thật là một kiệt tác hoàn hảo.
Có lẽ ánh mắt của tôi đã quá nồng nhiệt…
Hắn nhún vai, lặng lẽ cài hai cúc áo sơ mi trên cùng.
"Anh có ý gì? Tôi chỉ muốn người mẫu vẽ cho tôi, không sao?" Nhìn hành của hắn, tôi có hơi xấu hổ và tức giận.
"Không ." Hắn nhếch môi tôi trong mắt không có chút ý nào.
Tôi bĩu môi, giả vờ như mình không nghe thấy lời từ chối của hắn.
3
Trở về nhà, tôi mới phát hiện điện thoại của mình đã hết pin và tắt nguồn từ lâu.
Sạc pin điện thoại, tôi thấy tin nhắn và cuộc gọi của Cố Từ hiện lên dày đặc.
Tôi không quan tâm, cầm chiếc vòng tay Thụy Tây đưa cho tôi lên, nghịch nghịch một hồi.
Hắn chỉ cần chạm vào chiếc vòng tay này thì hắn sẽ xuất hiện.
Hơn nữa khi hắn xuất hiện, người ngoài sẽ không thấy .
May mà lúc nãy tôi vẫn đang say, nếu không, để người khác thấy tôi tự chuyện một mình với không khí thì thật sự đáng sợ quá mà.
Một lúc sau, điện thoại của Cố Từ lại tiếp tục gọi đến.
Ban đầu, tôi định giận dỗi rồi cúp máy nhớ đến nhiệm vụ đột ngột từ trên trời rơi xuống đó, tôi vẫn ngoan ngoãn nghe máy.
"Cuối cùng cậu cũng chịu nghe điện thoại rồi!" Sau khi tôi nghe máy, đầu dây bên kia khựng lại một chút, sau đó kích : "Cậu nghe tớ giải thích, vừa nãy không phải như cậu nghĩ đâu!"
"Được, cậu giải thích đi." Tôi thản nhiên . Sau đó đặt điện thoại sang một bên, cầm nước tẩy trang trên bàn trang điểm lên, bắt đầu tẩy trang.
Bên kia im lặng một lúc: "Cậu còn nhớ mấy hôm trước tớ có với cậu, tớ đã gặp một rất có duyên với chúng ta không?"
Tất nhiên là nhớ, cậu ta đó cũng giống như chúng tôi, đều là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không nơi nương tựa, rất hợp với cậu ta, hơn nữa cũng thích vẽ tranh giống như tôi.
Lúc đó cậu ta còn hào hứng với tôi rằng muốn chúng tôi gặp mặt quen.
Cũng từ đó, chủ đề trò chuyện giữa chúng tôi phần lớn đều xoay quanh đó.
Qua cuộc trò chuyện, tôi biết cậu ta đã tìm nhà cho ta, đưa ta đi ăn, quà tặng ngày lễ cũng sẽ tặng thêm một phần cho ta.
Bạn thấy sao?