Ngọt Ngào Dành Riêng [...] – Chương 29

Cậu ấy nở một nụ e dè, xoa xoa vành tai nóng rực, tiếp tục : "Trước đây chị chị và họ đã chia tay."

"Anh họ cũng bảo em đi hẹn hò và gặp gỡ chị."

"Nếu ấy đã không để bụng, em nghĩ, em thích chị, hẳn là không sao cả."

Ôi, đứa trẻ ngố này.

Chắc chắn cậu ấy không thể ngờ rằng cậu ấy chỉ là một phần trong vở kịch do họ cậu ấy dựng lên...

Không thể ngờ cũng là điều dễ hiểu.

Ai có thể ngờ chứ?

Hạ Tri Hành thở dài một hơi, sau đó tôi đầy hy vọng và : "Vậy nên, chị Lê Vãn, chị có thể em không?"

Tôi ngả người ra sau ghế, hỏi cậu ấy: "Tiểu thiếu gia, nếu Hạ Tri Chu không cho phép tôi ở bên cậu thì sao?"

Hạ Tri Hành khựng lại, vô thức : "Anh họ bảo em đi gặp chị, thì sẽ không cấm chúng ta ở bên nhau, nếu ấy còn bận tâm thì..."

Tôi cắt ngang lời cậu ấy: "Vậy nếu ấy không cho phép thì sao?"

Môi Hạ Tri Hành mím thành một đường thẳng: "Vậy thì em sẽ cố gắng thuyết phục ấy."

Tôi vẫn từng chữ một: "Vậy nếu, ấy, không cho phép thì sao?"

Hạ Tri Hành há miệng, không ra lời.

Ánh mắt cậu ấy dần dần tối lại.

Tôi đứng dậy xoa đầu cậu ấy: "Nhìn xem, ngay cả quyền đương mà cậu cũng phải để người khác cho."

"Chuyện đương ấy à, thôi đợi đến khi cậu trưởng thành rồi hãy ."

Khi quay người rời đi, tôi nghe thấy cậu ấy hỏi: "Vậy chị sẽ đợi em trưởng thành chứ?"

Tôi không quay lại, vẫy tay.

Đợi cậu trưởng thành để gì?

Trên đời có nhiều đàn ông như thế mà!

Kỳ lạ thay, khi nảy sinh cảm với Hạ Tri Hành, tôi lại không mấy quan tâm đến những vấn đề này.

Vậy mà đến lúc sắp sửa thành công, tôi lại bắt đầu tìm kiếm những lý do thoái thác.

Nếu cậu ấy , cậu ấy vẫn sẽ kiên định ở bên tôi thì sao?

Tôi suy nghĩ một hồi.

Tôi vẫn sẽ không.

Nhưng tại sao?

Tôi không thể rõ lý do.

Nhưng khuôn mặt Hạ Tri Chu lại bất chợt hiện ra trong tâm trí.

Tôi cảm thấy lại càng thêm phiền não.

22

Mới gặp Hạ Tri Hành không lâu sau thì Hạ Tri Chu gọi đến.

Giọng hắn có hơi lạnh lùng: "Em đang ở đâu?"

Tôi không trả lời, mà hỏi hắn: "Hạ Tri Chu, có thích tôi không?"

Hạ Tri Chu im lặng một lúc mới lên tiếng: "Tùy vào em."

"Tùy vào tôi?"

"Tùy vào em có thích tôi hay không. Nếu em không thích tôi, tôi cũng không thích em."

Tôi bật : "Vậy những hành của trong thời gian qua là để gì?"

"Là để đợi em thích tôi."

Giọng hắn có chút trầm thấp, truyền qua điện thoại đến tai tôi, khiến tôi rùng mình: "Lê Vãn, là em bắt đầu trước. Luôn luôn là em bắt đầu trước."

"Em không thể mỗi lần đều cứ thế này rồi lại vội vàng bỏ rơi tôi."

Mỗi lần gì chứ?

Chuyện xảy ra cách đây hơn mười năm, sao người này vẫn cứ nhắc mãi?

Thật là hẹp hòi.

Tôi bóp ấn đường: "Nhưng thích gì ở tôi?"

"Anh đã từng tìm hiểu về tôi chưa?"

Tiếng của Hạ Tri Chu vang lên từ bên kia điện thoại: "Lê Vãn, có lẽ tôi còn hiểu em hơn cả bản thân em đó."

"Tôi biết thân thế của em, biết hoàn cảnh gia đình em, càng biết vì mối quan hệ của bố mẹ em, em đã khinh thường đến mức nào."

"Tôi thậm chí còn biết lý do tại sao em đột ngột xa lánh tôi khi xưa."

Hắn im lặng một lúc: "Cái tát em phải chịu, sau này tôi đã đòi lại cho em từ người phụ nữ đó."

"Vì , tôi hiểu tại sao em đã bỏ rơi ."

"Nhưng không có nghĩa là tôi không tức giận."

"Lê Vãn, em là người đầu tiên của tôi, cũng là người đầu tiên của tôi."

"Việc em lại vội vàng bỏ rơi tôi như trước đây không xảy ra nữa."

"Em có cố gắng vặn vẹo bản thân thế nào, kích thích tôi ra sao, tôi cũng sẽ không buông tay em."

Tôi im lặng không gì.

Hạ Tri Chu đã tôi suốt mười mấy năm.

Điều đó khiến tôi chấn hơn cả những hành kì lạ trước đây của hắn.

Làm sao có thể có người luôn =tôi như ?

Tôi nghẹn ngào, nhẹ giọng hỏi: "Hạ Tri Chu, tôi có xứng đáng không?"

"Nếu em muốn, thì xứng đáng."

Thì ra thực sự có người đã vượt qua muôn trùng gian nan để đến thương tôi.

Tôi cúp điện thoại.

Tôi phải suy nghĩ cẩn thận.

Cảm là cảm .

Tình cảm là cảm.

23

Nhưng đối với người khiến ta cảm , sẽ thường xuyên mơ thấy họ sao?

Tôi luôn mơ về đêm hôm ấy.

Tôi kéo cà vạt của Hạ Tri Chu, khiến hắn dần dần áp sát vào tôi.

Những ngón tay luồn qua khe hở giữa những chiếc cúc áo sơ mi đen của hắn.

Cùng với những lọn tóc rủ xuống ngực hắn.

Tôi nghĩ, ham muốn là một phần của .

Tôi hẳn là, cũng có một chút, thích Hạ Tri Chu, đúng không?

, tôi hỏi Hạ Tri Chu: "Có thể là tôi có thích chút chút."

"Nhưng chỉ là kiểu thấy sắc nổi lòng tham thôi."

"Anh để bụng không?"

Ánh mắt Hạ Tri Chu sâu thẳm: "Cầu còn không ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...