Cậu ấy rất ngoan, rất thích chuyên ngành đã chọn, có thể ngâm mình cả ngày trong phòng thí nghiệm.
“Vậy sao cậu không tiếp tục đào tạo chuyên sâu?”
Cậu gãi đầu, có chút buồn rầu: “Hình như em không phải là kiểu người như .”
“Em đi du học tự túc, cho nên như thế cũng hơi tốn kém quá.”
Ngoan quá đi.
Tôi nhẹ nhàng chạm ly với cậu: "Tiểu thiếu gia, có muốn đương không?"
Hạ Tri Hành sững sờ: “Với ai cơ?”
Tôi hơi cúi người về phía cậu ấy: “Tôi”.
Mặt cậu ấy lập tức đỏ bừng, hoảng hốt lui về phía sau một bước: "Chị dâu, chị, chị đừng giỡn như thế.”
“... Tôi đã chia tay với trai cậu rồi.”
"Chia tay cũng không ." Cậu ấy lúng túng xua tay, hồi lâu mới thốt ra vài chữ: "Quan hệ của chúng ta như là không bình thường!"
Tôi tiến một bước lại gần cậu ấy, ép cậu ấy phải tựa vào góc tường: “Tình lành mạnh đương nhiên quan trọng, bất thường thú vị lắm đó."
"Tiểu thiếu gia, thử không?"
Hạ Tri Hành chạy trối chết.
Tôi tặc lưỡi định rời đi, quay người lại đụng phải vòng tay của Hạ Tri Chu ở góc đường.
Hạ Tri Chu dùng hai tay ôm lấy tôi, lạnh lùng : "Tình lành mạnh là quan trọng, bất thường thú vị lắm đó?"
"Em thích kiểu này à?"
...Hạ gia mấy người khắc tôi hả?
Tôi không chuyện nổi với mấy người Hạ gia các nữa rồi.
Vì thế tôi vò sứt không sợ vỡ : "Ừa, ừa, ừa, tôi biến thái đó, đầu óc tôi không bình thường."
Hạ Tri Chu âu yếm xoa đầu tôi, một lúc lâu sau mới : "Không thành vấn đề."
"Chỉ là em không thích những mối quan hệ bình thường thôi, không phải là em không thích tôi."
"Tôi hiểu."
...
Aaaaaaaa hắn đang về cái éo ?!
Mọi chuyện đã thay đổi, cuối cùng đến lượt tôi phải bỏ chạy.
Hạ Tri Chu, hơi bị ác đấy.
13
Có thể là những lời Hạ Tri Chu đã công kích tinh thần quá tôi quá mạnh, tôi lại mơ đến cái đêm hoang đường với Hạ Tri Chu.
Hắn vô cùng lạnh lùng, khi hôn tôi, môi hắn mềm mại và nóng bỏng. Khi môi lưỡi chúng tôi quấn vào nhau, tôi vòng tay lên cổ hắn, nhẹ nhàng tháo cà vạt cho hắn.
Mùi nước hoa của hắn đọng lại trong lồng ngực, lạnh lẽo triền miên.
Mái tóc rủ xuống trên trán hắn từ từ lướt qua ngực tôi.
Tôi cứ ôm hắn chặt như .
Tôi lập tức tỉnh dậy từ trong mơ.
Giấc mơ này nếu chỉ có phần đó thôi thì tôi đã thấy vui vẻ rồi.
Nhưng sao nó còn gợi nhớ cho tôi cả chuyện trước đó thế?
14
Những ký ức mơ hồ về ngày hôm đó dần dần hiện rõ hơn trong tâm trí tôi.
Quán bar xa hoa trụy lạc.
Trò thật hay thách.
Bạn tôi thách tôi chọn ngẫu nhiên một người để tán tỉnh.
Tôi đã chọn một người có tấm lưng đẹp đến mức không thể rời mắt.
Phải rằng dù say rượu đến sảng tôi vẫn có mắt chọn đàn ông sáng suốt.
Tôi loạng choạng bước xuyên qua đám đông, bước đến chỗ người đó.
Hmm, lông mày dài, sống mũi cao và dáng người mảnh khảnh.
Đúng là một khuôn mặt đẹp.
Sao tôi lại không nhận ra khuôn mặt đó là của Hạ Tri Chu cơ chứ?
Tôi nghiêng người lại gần hắn.
Tôi không để ý rằng mọi người xung quanh đều hoàn toàn im lặng.
Tôi : “Môi của đẹp quá, nếu không hôn thì thật lãng phí.”
Hạ Tri Chu dựa vào ghế sofa da màu đen, tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.
Hắn còn chưa kịp gì thì tôi đã cảm thấy chóng mặt rồi ngã đè lên người hắn.
Giọng mơ hồ của một người vang lên bên tai tôi: "Hạ thiếu gia, xin lỗi, ấy uống nhiều quá. Chúng tôi đưa ấy về nhà đây."
Giọng Hạ Tri Chu thản nhiên: "Để tôi đưa ấy về."
Hắn dừng lại rồi : "Tiện đường."
Tôi cứ như lên xe Hạ Tri Chu.
Tôi bắt đầu choáng váng, tỉnh dậy trong xe.
Tôi say rượu có một đặc điểm là trông như không say.
Cơ thể tỉnh táo đầu óc vẫn còn mơ màng.
Vì , tôi bắt đầu nhảm một cách nghiêm túc: "Em thích từ lâu rồi."
"Mỗi lần gặp , em đều rung ."
"Nhưng không dám đến gần ."
"Chỉ dám lén ."
Ánh mắt Hạ Tri Chu thay đổi: "Ồ? Không giống em lắm nhỉ?"
Tôi nghiêm túc: "Đấy là bề ngoài của em, là lớp ngụy trang, là lớp bảo vệ của em!"
Hạ Tri Chu khẽ ra tiếng: "Em tỉnh rượu rồi hãy ."
Tôi giật cà vạt của hắn, thẳng vào mắt hắn: "Em tỉnh táo lắm.”
Người Hạ Tri Chu hơi cứng đờ, ánh mắt càng ngày càng tối: "Lê Vãn, em là có ý gì?"
"Em thật."
Trời ơi!!!!
Đầu óc đã không tỉnh táo rồi mà miệng vẫn còn tán trai.
Sao tôi lại đáng sợ như chứ?
Bạn thấy sao?