Tôi không còn quan tâm đến chuyện khác nữa nên nắm lấy tay Hạ Tri Chu, định đi ra hành lang bên cạnh để rõ.
Không biết người nào còn xuýt xoa: “Mối quan hệ giữa chị dâu và họ Chu thật tốt.”
“Thật ngọt ngào!”
Hai con mắt của cậu không xài đúng không?
Tôi giương mắt về phía Hạ Tri Chu.
Đôi mắt luôn sắc bén của hắn lúc này đã dịu dàng như suối, khóe miệng nở một nụ vừa bất lực vừa cưng chiều.
Trái tim tôi rơi lộp bộp.
“Hạ Tri Chu......”
“Hả?”
“Thật ra tôi muốn quen Hạ Tri Hành, chỉ đơn thuần là muốn quen với một mình cậu ấy.”
Sắc mặt Hạ Tri Chu dần dần trầm xuống: “Tôi biết, cho nên Lê Vãn, em thật sự muốn tôi tự cắm sừng cho mình?”
Tại sao thằng khỉ này không thể hiểu lời tôi chứ?
Hắn dừng lại, quay đi và : "Buổi gặp mặt đã sắp xếp từ trước, tôi không thể hủy bỏ nó."
Từ lúc việc này cho tới hôm nay cũng chỉ bốn ngày, mới ngày hôm sau hắn đã sắp xếp xong hả....
Tôi thở dài, không khỏi châm một điếu thuốc, khuôn mặt hắn bị khói mờ, bởi tôi mới dám nhẹ giọng : “Hạ Tri Chu, chuyện tối hôm đó đều là ngoài ý muốn. Tôi sẽ không quan tâm đâu.”
Hắn không cần phải ép mình phải chịu trách nhiệm với tôi.
Hắn không thực sự thích tôi, đúng chứ?
Vẻ mặt Hạ Tri Chu cực kỳ lạnh lùng, hồi lâu sau, hắn mới lạnh: "Tôi cũng không quan tâm."
Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
Nói xong tôi bèn chuẩn bị rời đi.
Tôi bỗng khựng lại, quay đầu đi về phía Hạ Tri Chu.
Mắt hắn tối sầm lại.
Tôi đưa túi trong tay cho hắn.
Trong túi là chiếc cà vạt nổi bật nhất của hãng D.
Hắn ngẩn ra, túi, hỏi: “Cho tôi?”
Tôi gật đầu: “Gần đây phiền rồi.”
Lúc chọn cho Hạ Tri Hành, tôi đã tiện tay chọn cho hắn.
Màu đen thanh lịch, lạnh lùng vẫn trang nhã.
Lần đầu thấy, tôi đã nghĩ nó rất hợp với Hạ Tri Chu.
Hạ Tri Chu hơi cụp mắt xuống, vẻ mặt dịu dàng hơn: "Không sao."
Người đàn ông này…
Sao hình như hắn có vẻ rất dễ dỗ ?
11
Hôm đó tôi về thẳng nhà, hoàn toàn không nghĩ tới lời đồn sau đó dần dần trở nên ly kỳ.
Đứa gửi tin nhắn cho tôi: [Cậu nghe chưa, Hạ Tri Chu đưa nhỏ đến gặp mấy thanh niên Hạ gia, kết quả người ta không hề nể mặt mà đi về thẳng.]
[Hạ Tri Chu cũng không tức giận, lúc về phòng, trên mặt vẫn còn tươi luôn á.]
[Thật quá đáng mà.]
Tôi: [...Thật quá đáng. ]
Tôi cân nhắc một chút: [Tớ nghĩ có thể là hiểu lầm. Biết đâu nhỏ đó tính tốt phết ấy chứ?]
Đứa : [...?]
12
Trong buổi sinh nhật bè chung, cuối cùng tôi cũng gặp lại Hạ Tri Hành.
Khác với Hạ Tri Chu giờ luôn lạnh lùng, độc, Hạ Tri Hành ăn mặc giản dị với áo len trắng và quần jean, trẻ trung đến mức tôi muốn tới hít dương khí của cậu ấy.
Những ý đồ đã phai nhạt của tôi với cậu ấy giờ đây lại dần dần hiện lên từ đáy lòng.
Tôi bưng ly rượu vang đỏ đi về phía cậu ấy.
Hạ Tri Hành bị đám đông vây quanh. Tiểu thiếu gia trẻ tuổi rạng rỡ, mỉm ấm áp và chân thành, chóp tai dưới mái tóc đen lại đỏ lên rõ rệt.
Người nào người nấy Hạ gia đều là người thông minh, trên phương diện kinh doanh, đến nửa phần mặt mũi cũng không nể, khó lắm mới gặp một người ngây thơ như này, người xung quanh hận không thể dụ dỗ cậu ấy bán đứng Hạ gia.
Tôi gọi cậu ấy xuyên qua đám đông: "Hạ tiểu thiếu gia, tôi có chút việc tìm cậu.”
Hạ Tri Hành sửng sốt, ánh mắt hơi sáng lên, đi xuyên qua đám người về phía tôi.
Tôi nghịch nghịch tóc, cố tỏ ra quyến rũ, kết quả cậu ấy lại : "Chị dâu, sao , có chuyện gì sao?"
...... Vừa rồi còn có.
Giờ thì hết rồi.
Tôi kéo cậu ấy đến chỗ ít người, muốn vớt vát: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi và Hạ Tri Chu không có quan hệ gì.”
Hạ Tri Hành tỏ vẻ tri kỷ: “Cãi nhau hả? Em hiểu.”
Tôi ánh mắt trong veo của Hạ Tri Hành, có chút trầm mặc.
Cậu hiểu cái quái gì cơ?
Tôi từ bỏ việc giải thích, chỉ : "Thấy cậu không ứng phó với đám người kia nên tôi gọi cậu ra, không có chuyện gì đâu.”
Ngay lâp tức, Hạ Tri Hành tôi bằng đôi mắt lấp lánh.
Giống như tôi là siêu hùng hay gì đó.
Lông mi của cậu ấy dày và dài, đôi mắt như nai trong vắt và ấm áp, môi đỏ và răng trắng.
Thấy , trong lòng tôi lại ngứa ngáy.
Tôi lơ đãng hỏi về cuộc sống du học của cậu.
Bạn thấy sao?