Ngón Tay Đứt Trong [...] – Chương 9

9

Sau khi tạm biệt cảnh sát Trần, trời đã gần sáng.

Tôi mơ mơ màng màng, chuẩn bị về nhà mình một chuyến.

Tôi muốn xem những thứ Chu Thắng để lại trong những năm qua, xem có thể tìm manh mối gì không.

Lần này vào nhà rất thuận lợi, người phụ nữ điên đó không đột nhập vào nhà tôi.

Sau khi lục tung mọi thứ, tôi thậm chí còn tìm ra cả ảnh thẻ chụp cùng Chu Thắng năm xưa.

Nhưng không phát hiện ra thứ gì có giá trị.

Tôi lại nhớ đến ngày ta c h ế t.

Ngày ta rơi xuống nước là ba tháng sau ngày con tôi mất.

Hôm đó trời mưa to, Chu Thắng say rượu, miệng không ngừng gọi tên con , muốn đến bờ sông tìm con.

Tôi vào bếp nấu cháo, định để ta tỉnh rượu, vừa quay đi thì ta đã biến mất.

Tôi hoảng hốt, chạy ra khỏi nhà, trong mưa to tìm bóng chồng.

Anh ta cứ muốn đến bờ sông tìm Ni Ni, tôi theo bản năng chạy đến đó.

Vừa chạy đến bờ sông, tôi đã thấy Chu Thắng đang vùng vẫy trong nước.

Đang là mùa mưa, mực nước dâng cao, dòng nước chảy xiết, xung quanh không có ai, tôi cũng không biết bơi.

Tôi đứng trong mưa lớn, khản cả giọng gọi tên Chu Thắng, cuối cùng chỉ có thể bất lực ta bị nước cuốn đi.

Cứ như , cuộc sống vốn đã tan nát của tôi hoàn toàn sụp đổ trong ngày mưa đó.

Rất lâu sau đó vẫn không tìm thấy thi thể Chu Thắng, mọi người đều ta đã chết, lâu dần tôi cũng dần tin như .

Dù sao thì con sông đó cuối cùng cũng đổ ra Trường Giang.

Nhưng không ngờ tôi lại bị lừa.

Chu Thắng c ư ỡ n g h i ế p các , thậm chí có thể là ta đã g i ế t chết Từ Phương.

Trong lòng dần dâng lên sự căm hận, tôi dắt con đi trên con phố tối đen, lại không cảm thấy sợ hãi.

Đã hơn một giờ đêm, xung quanh khu phố yên tĩnh.

Đột nhiên, từ phía trước ngõ truyền đến tiếng khóc.

Còn kèm theo tiếng va đập nặng nề, trầm đục.

Tôi theo bản năng bật đèn pin điện thoại chiếu về phía trước, chỉ thấy cách đó không xa, một nam một nữ đang nằm trên nền xi măng.

Nói chính xác hơn, là một người đàn ông đang đè lên một người phụ nữ.

Thắt lưng người đàn ông đã cởi một nửa, vẻ mặt dữ tợn, trên mặt có nhiều vết sẹo dao ngắn, ta đang dùng nắm liên tục đập vào người phụ nữ bên dưới.

Người bên dưới ta là mụ điên kia.

"Bệnh thần kinh, không biết điều, không nghe lời thì ông đây đánh chết mày!"

Tôi đoán người đàn ông này muốn gì.

Bên cạnh họ, cậu bé đầu đinh đang khóc bất lực.

"Này! Anh !"

Tôi ôm chặt Dương Dương, lấy hết can đảm bước tới.

Người đàn ông cầm thú này, ngay cả bệnh nhân tâm thần cũng không tha.

Không khỏi nhớ đến Chu Thắng giả chết, chẳng lẽ đàn ông đều dùng nửa thân dưới để suy nghĩ sao?

Người đàn ông có vết sẹo dao bị tôi cho giật mình, ta quay đầu tôi, trong ánh mắt thậm chí còn có sát khí.

Anh ta nghiến răng : "Khuyên bớt lo chuyện bao đồng."

Tôi cảnh cáo: "Anh đừng có bậy, tôi sẽ đi gọi bảo vệ ở bên kia."

Nói xong, tay từ từ thò vào trong túi xách.

Nhưng ta không hề hoảng sợ, ngược lại còn chỉ vào Dương Dương trong lòng tôi: "Đứa trẻ câm này là con phải không, nếu tối nay dám ra chuyện này, thì dù có vào tù, ông đây cũng sẽ tìm người g i ế t chết con trai !"

Người đàn ông có vết sẹo dao tỏ vẻ thản nhiên: "Không tin thì cứ thử xem, ra mấy chữ, tôi sẽ đâm con trai mấy nhát dao."

Nghe ta , tôi còn dám ra tay nghĩa hiệp sao, sợ đến mức không dám một lời.

Người đàn ông từ từ đứng dậy, chậm rãi thắt lại thắt lưng, sau khi cảnh cáo tôi một lần nữa, ta đi ra khỏi ngõ.

Sau khi ta đi, tôi mới dám tiến lên: "Các người... không sao chứ?"

Cậu bé tôi: "Không sao, cảm ơn dì."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, không sao là tốt rồi.

Tôi định báo chuyện này cho bảo vệ, giờ lại thấy càng ít chuyện càng tốt.

Không còn cách nào khác, tôi còn có con.

Thấy người đàn ông đi xa, tôi lấy tay ra khỏi túi xách.

Trong túi xách có một con dao rọc giấy gấp, vốn là để phòng thân, may là không phải dùng đến.

Cậu bé khập khiễng tiến lên đỡ người phụ nữ, hai người run rẩy chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng khi đi ngang qua tôi, người phụ nữ đột nhiên phát điên.

Cô ta ngã xuống đất, bò bằng tay chân, cổ họng liên tục phát ra tiếng khục khặc.

Tôi sợ hãi nhảy ra ngay, không biết lại chọc giận người phụ nữ này thế nào.

Chỉ thấy ta run rẩy đưa tay, nhặt một mảnh giấy trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu đầy tức giận.

Vừa rồi đối mặt với người đàn ông có vết sẹo, ta cũng không kích như , giờ đây là sao?

Tôi thò đầu lại, phát hiện ra mảnh giấy ta nhặt lại là - ảnh của Chu Thắng.

Bức ảnh vẫn luôn ở trong túi xách của tôi, có lẽ là lúc nãy tôi sờ dao vô rơi ra.

Nhưng tại sao người phụ nữ này lại kích khi thấy bức ảnh như .

Cô ta nằm sõng soài trên mặt đất, không biết từ đâu lấy ra một mảnh thủy tinh, hung hăng rạch lên bức ảnh.

Ngay cả tay mình chảy máu cũng không quan tâm.

Tại sao ta lại hận Chu Thắng đến ?

Tôi đột nhiên nghĩ đến trong bức ảnh mà tôi thấy ở đồn cảnh sát, chẳng lẽ Chu Thắng cũng đã người phụ nữ này...

Một luồng hơi lạnh ập đến, trực giác mách bảo tôi rất có thể là như .

Tôi ngồi xổm xuống, chỉ vào bức ảnh hỏi cậu bé: "Cháu có biết người đàn ông trong ảnh này không?"

Cậu bé lắc đầu.

"Cháu đã từng gặp ta chưa?"

Lần này cậu bé suy nghĩ một lúc, rồi lại lắc đầu: "Chưa từng gặp."

Nói xong, cậu bé đi đến trước mặt mẹ mình, rút bức ảnh ra, đưa cho tôi: "Mẹ cháu không khỏe, xin dì đừng với cảnh sát chuyện tối nay, nếu không bà ấy lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần mất."

Tôi cảm thấy rất phức tạp, vẫn gật đầu đồng ý.

Họ mới chuẩn bị quay về.

Ngay khi họ chuẩn bị rẽ ra khỏi ngõ, tôi hỏi cậu bé: "Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

"14 tuổi."

Mười bốn tuổi, lớn hơn Ni Ni đã mất hai tuổi.

Có phải cậu bé này là con của Chu Thắng không?

Tôi lắc đầu khổ, sao lại càng ngày càng hoang đường thế này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...