Ngón Tay Đứt Trong [...] – Chương 8

8

Khi cảnh sát tìm đến tôi lần nữa, tôi tiện thể nhắc đến chuyện người phụ nữ điên.

Cảnh sát trẻ tuổi đang cúi đầu xem tài liệu, thuận miệng hỏi: "Cô ta đến khu phố từ khi nào?"

Tôi suy nghĩ một lúc rồi : "Khoảng hai năm trước, hình như ta là hộ nghèo, nghe không có chỗ ở, nên phường đã cấp cho một căn nhà nhỏ ở tầng một."

Cảnh sát : "Thời gian chênh lệch ba năm, ta không liên quan đến vụ án này, hành vi của ta không kiểm soát , lát nữa sẽ bảo bảo vệ khu phố để ý nhiều hơn."

Tôi đồng ý, việc cấp bách bây giờ là phải rõ cái c h ế t của Từ Phương.

"Cô Ngô, con trai sao lại thành ra thế này?"

Cảnh sát đột nhiên chỉ vào Dương Dương.

Tôi hơi ngẩn người.

Sau đó nhận ra đối phương đang đến chứng tự kỷ của Dương Dương.

Tôi thở dài bất lực: "Dương Dương bị bẩm sinh, đã đi khám nhiều bác sĩ rồi, không có cách nào hết."

Nhưng ánh mắt của đối phương lại rất sâu xa: "Bẩm sinh? Kích thích từ bên ngoài cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe tâm lý của trẻ em. Ý tôi là, có phải nó thấy gì đó nên mới thành ra thế này không?"

Dù đối phương có bóng gió thế nào, tôi cũng nghe ra ẩn ý trong lời này.

Họ nghi ngờ tôi g i ế t Từ Phương, rất có thể còn bị con tôi thấy.

Tôi rất chắc chắn : "Tuyệt đối không có chuyện đó."

"Chồng tôi đã c h ế t năm năm rồi, tại sao tôi lại g i ế t Từ Phương sau khi ấy c h ế t, điều này hoàn toàn không hợp lý!"

"Đừng kích , chỉ là một lời nhắc nhở thôi."

Tôi bình tĩnh lại, không nhịn hỏi: "Rốt cuộc là ai g i ế t Từ Phương, còn bao lâu nữa thì kết thúc vụ án này? Tôi muốn nhanh chóng trở lại cuộc sống bình thường."

Cảnh sát không trả lời câu hỏi của tôi, mà một câu khiến tôi hoàn toàn kinh ngạc.

"Cô Ngô, chồng có thể vẫn chưa c h ế t."

Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm: "Cái gì?"

là, Chu Thắng ấy... vẫn còn sống?"

"Hiện tại chỉ là phỏng đoán." Vị cảnh sát họ Trần này lấy ra mấy tấm ảnh: "Khi đi tìm hiểu ở quê của Từ Phương, có dân làng cung cấp manh mối, bốn năm trước Chu Thắng từng lang thang trong làng."

Tôi suýt nữa thì không đứng vững, mò mẫm tìm ghế ngồi xuống.

Sao có thể như .

Nhận lấy những bức ảnh, đầu tiên tôi thấy một trẻ, trước ngôi nhà ngói sau lưng , một người đàn ông đang ngồi xổm dưới mái hiên, vừa khéo bị chụp vào ảnh.

Khuôn mặt ta vừa vặn hướng về phía ống kính.

Tôi quá quen thuộc với khuôn mặt đó, chính là chồng tôi Chu Thắng.

"Cô có thể xem thử, đây có phải chồng không?"

Đôi tay run rẩy của tôi đã lên tất cả.

Chu Thắng bốn năm trước từng xuất hiện ở làng.

Vậy thì năm năm trước khi ta bị dòng nước cuốn trôi trước mặt tôi, đều là do ta lên kế hoạch sao?

Nhưng tại sao ta lại phải như ?

Tôi nêu thắc mắc của mình với cảnh sát.

Cảnh sát họ Trần tôi, một cách đầy ẩn ý: "Khi chúng tôi đến làng, họ Chu Thắng đã một , chính là người trong ảnh."

"Làm ?"

Tôi nhất thời không hiểu ý của cảnh sát.

"Chính là c ư ỡ n g h i ế p."

Tôi đột ngột ngẩng đầu lên.

"Không thể nào!"

Tôi quen biết Chu Thắng gần mười năm, ta là người như thế nào tôi rất rõ.

"Vậy thì xem, tại sao lâu như ta vẫn không về nhà?"

Tôi im lặng.

"Đó đều là lời đó đích thân , chỉ là lúc đó họ không báo cảnh sát, cũng là sau khi chúng tôi đến điều tra, gia đình mới ra chuyện này."

Chồng tôi đã nhảy sông trước mặt tôi, sau khi giả c h ế t đã trốn khỏi tôi, quay đầu lại đi x â m h ạ i khác.

Xác định không phải đang nằm mơ chứ?

Một mình tôi nuôi Dương Dương khôn lớn, nuôi một đứa trẻ tự kỷ vô cùng khó khăn, Chu Thắng lại ở bên ngoài ra những chuyện như .

Vẫn có chút không dám tin, tôi hỏi: "Bức ảnh đó là thật sao? Có phải là giả mạo không, hoặc là người rất giống Chu Thắng."

Nhưng cảnh sát lại : "Không chỉ một dân làng đã thấy Chu Thắng mấy năm trước, còn chuyện với ta, cho nên..."

Tôi hiểu rồi.

Tôi còn tưởng mình kiên trì cho con trai xem ảnh ta mỗi ngày, sợ Dương Dương không nhớ mặt bố mình.

Nhưng rốt cuộc tôi đã lấy phải một người chồng như thế này đây?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...