5
Cảnh sát dẫn người quay lại, nhanh chóng đào sàn nhà lên.
Quả nhiên bên trong có thứ gì đó.
Là một thi thể đã phân hủy đến mức gần như không còn hình người.
Mùi hôi thối kinh khủng lan tỏa, tôi không nhịn bịt miệng chạy ra khỏi phòng, nôn ọe trên hành lang.
Tôi đã sống trong căn nhà này hơn mười năm, dưới đất lại chôn một thi thể!
Thật sự quá kinh hoàng.
Cảnh sát đưa tôi về, tiến hành thẩm vấn toàn diện và chi tiết.
Họ đây là một thi thể nữ, ban đầu xác định khoảng 35 tuổi.
"Căn nhà này là nhà cưới mà mười năm trước tôi và chồng là Chu Thắng mua, tôi không biết thi thể này ở đâu ra, bên cạnh tôi cũng không có người nào ở độ tuổi này mất tích." Tôi trả lời trung thực.
Từ ánh mắt khó hiểu của cảnh sát, tôi nhận ra họ không hoàn toàn tin tôi.
Nhưng tôi thực sự không biết gì cả.
"Hôm nay tạm thời như , đợi kết quả khám nghiệm tử thi. Chúng tôi sẽ tìm sau, mấy ngày này hãy đến nhà họ hàng hoặc bè ở tạm."
Tôi đưa Dương Dương về nhà, chuẩn bị thu dọn ít đồ đạc để đi khách sạn.
Dưới tầng nhà, có hàng xóm hỏi tôi hình.
Tôi chào hỏi họ, bóng gió kể lại sự việc.
Chưa mấy câu, tôi phát hiện đứa con trai đang chơi bên cạnh đã biến mất.
"Dương Dương?"
Đi một vòng, tôi phát hiện con trai đang tự chơi ở tầng nhà bên cạnh.
Nó cầm phấn, vẽ bậy lên cửa nhà một hộ dân ở tầng một.
"Dương Dương!"
Tôi căng thẳng quát con trai, bảo nó đừng vẽ bậy.
Vì tôi biết hộ dân mà nó vẽ bậy chính là nhà của người phụ nữ điên.
Kéo Dương Dương lại, tôi lau sạch mấy vòng tròn mà nó vừa vẽ bậy, rồi bế nó đi.
Đi ngang qua cửa sổ, tôi không khỏi dừng bước.
Chỉ thấy người phụ nữ điên đang ngồi nghiêm chỉnh trong nhà, một cậu bé đầu đinh đứng sau ta, đang nghiêm túc chải tóc cho ta.
Thì ra ta còn có một đứa con.
Nghĩ đến đây, tôi thấy ta không còn đáng sợ nữa.
6
Vụ án thi thể nữ vẫn đang điều tra, còn vụ ngón tay đứt vì không có manh mối nên tạm thời bị gác lại.
Một tuần sau, cảnh sát lại tìm đến tôi.
Trong kho ADN không tìm thấy thông tin nào trùng khớp với thi thể nữ, cảnh sát dựa vào ngoại hình hiện tại của ta, vẽ lại chân dung lúc còn sống của ta.
Chỉ thoáng qua người trong bức chân dung, tôi lập tức nhận ra.
Người phụ nữ này chính là mối đầu của chồng tôi.
Cô ta tên là Từ Phương.
"Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy, thời gian tử vong của người phụ nữ này cách hiện tại khoảng bốn đến năm năm, báo cáo cho thấy ấy c h ế t vì ngạt thở."
"Cô Lâm, chồng đã c h ế t năm năm rồi, người phụ nữ này, rất có khả năng là bị sát sau khi chồng c h ế t."
Từ Phương c h ế t sau Chu Thắng?
Họ c h ế t cách nhau không lâu, giữa hai cái c h ế t này có liên quan gì không?
Nói ra thì, tôi và Từ Phương không thân lắm.
Chỉ là năm xưa khi tôi mới quen Chu Thắng, ta tìm đến tôi, móc mỉa, kể về chuyện Chu Thắng và ta trước kia nhau như thế nào.
Từ Phương không có ý định quay lại với Chu Thắng, chỉ đơn thuần là muốn chọc tức tôi.
Tóm lại, mặc dù tôi không có ấn tượng tốt về ta, cũng không đến mức kết thù.
Sau khi Chu Thắng mất, tôi luôn buồn bã, một tháng sau thì phát hiện mình đã mang thai.
Tôi đắn đo rất lâu, cuối cùng quyết định sinh đứa bé, nên mới có Dương Dương.
Để tránh vật nhớ người trong căn nhà trống trải, mãi đến trước khi sinh con, tôi vẫn ở nhà cũ ở quê.
Mãi đến hơn hai năm sau, tôi mới quay lại căn nhà này.
Tôi đoán rằng thi thể đó chôn trong nhà tôi vào khoảng thời gian đó.
Sau khi thông báo những điều này cho cảnh sát, họ : "Cô có biết địa chỉ nhà của người c h ế t không? Chúng tôi cần đến đó điều tra."
Tôi cố gắng nhớ lại quá khứ, rồi đưa cho cảnh sát một địa chỉ mơ hồ.
Bạn thấy sao?