3
Hai ngày sau, kết quả xét nghiệm ADN đã có.
Cảnh sát gọi tôi đến đồn cảnh sát và với tôi rằng, kết quả xét nghiệm ADN của ngón tay đứt cho thấy, chủ nhân của ngón tay đứt có khả năng là mẹ con với tôi đến 99%.
"Sao có thể chứ, con tôi đã c h ế t lâu rồi!"
Con tôi đã c h ế t đuối ở sông cách đây năm năm, chính tay tôi đưa con bé đi hỏa táng.
Cảnh sát lại : "Khi con mất mới bảy tuổi, chủ nhân của ngón tay đứt này năm nay ít nhất đã mười tuổi, xét nghiệm ADN không thể sai , hoặc là đang dối, hoặc là có người đang bày trò."
Tôi tuyệt đối không dối, chỉ là chuyện này quá kỳ quái.
"Cô chỉ có một người con này thôi sao?"
Tôi trả lời: "Đúng , chỉ có một người con này thôi."
Mặc dù trước đây tôi còn có một đứa con khác đã c h ế t lưu khi còn trong bụng mẹ, chắc chắn không phải trong trường hợp này.
Cảnh sát lại hỏi tôi: "Chồng đâu?"
"Sau khi con mất cách đây năm năm, chồng tôi luôn buồn bã chán nản, có một ngày ấy say rượu, muốn đến bờ sông tìm con , kết quả không cẩn thận ngã xuống sông..."
Nhớ lại chuyện đau lòng nhất, hốc mắt tôi không khỏi đỏ hoe.
Một lát sau, có người đưa hồ sơ đến, hai chuyện tôi đúng là đã ghi lại.
Chỉ là thi thể của con tôi đã hỏa táng, thi thể của chồng tôi thì bị nước sông cuốn trôi, mãi không tìm thấy.
Đứa con trai trong lòng tôi thấy bức ảnh chồng tôi dán trên hồ sơ, lại bắt đầu hét lớn.
Tiếng hét này khiến người ta kinh hãi, cảnh sát nhanh chóng cho chúng tôi rời đi.
Tôi bế con trai về thẳng nhà.
Nhưng ở cổng khu phố, tôi lại gặp người phụ nữ điên đó.
Cô ta đang ngồi trên mặt đất ở cổng khu phố, ngẩng đầu những người qua lại.
Người phụ nữ gầy trơ xương, tóc rất dài, khuôn mặt gần như bị che kín.
Nghe có người từng chứng kiến ta cưỡi lên người một nam sinh vào ban đêm, đánh đứa trẻ đó đến mặt mũi đầy máu.
Tôi có chút kiêng dè người điên này, bế con trai nhanh chóng đi khỏi.
Đi vài bước, tôi quay đầu lại, người điên đó thực sự về hướng tôi đi.
Cô ta thậm chí còn vén một phần tóc, với tôi.
4
Tôi bế con trai bỏ chạy thục mạng.
Về đến nhà, tôi lập tức khóa trái cửa, kéo rèm cửa, sợ rằng ta lại đến nhà tôi.
Chuyện ngón tay đứt tôi nghĩ mãi không ra.
Còn người phụ nữ điên trong khu phố, càng khiến tôi sợ hãi.
Liên tiếp ba ngày, tôi đều mất ngủ.
Cứ nhắm mắt lại, tôi lại thấy người phụ nữ đó mở to đôi mắt đỏ ngầu, chằm chằm vào tôi.
Đến ngày thứ tư, tôi cuối cùng cũng không chịu nữa, đến chợ mua một con chó.
Nhưng con chó đó dường như rất không thích nhà tôi, thường xuyên sủa lớn trong phòng khách.
Người ta đều chó Đức rất thông minh, mua con chó này về, ngược lại càng khiến tôi thấy phiền.
Vài ngày sau, cảnh sát đến nhà hỏi thăm.
Họ đã đối chiếu với cơ sở dữ liệu ADN, không tìm thấy thông tin nào liên quan đến con tôi.
Khi cảnh sát chuyện, con chó mới mua của tôi cứ sủa không ngừng.
Họ phát hiện ra điều bất thường: "Con chó này có vẻ như đang sủa về phía sàn nhà, dưới đó có thứ gì sao?"
Tôi ôm con trai, lắc đầu.
Dưới sàn nhà sao có thể có thứ gì .
Cảnh sát cúi xuống, nghiên cứu một hồi sàn nhà đã nứt từ lâu.
Một người trong số họ hỏi: "Bình thường trong nhà có mùi lạ không?"
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: "Vài năm trước vào mùa hè, trong nhà thực sự rất khó ngửi, giống như mùi thịt thối. Khu phố quá cũ, vệ sinh không tốt, mấy năm nay đổi ban quản lý rồi thì tốt hơn nhiều, không còn mùi gì nữa."
Cảnh sát : "Chờ chút, tôi đi tìm người đến, đào bên dưới này lên xem."
Hai cảnh sát vừa vừa nhanh chóng sải bước rời đi.
Đứng trên lầu tiễn họ, tôi đột nhiên lại thấy người phụ nữ điên trong khu phố.
Cô ta cũng đang ngẩng đầu tôi.
Tôi ôm con vào nhà, không muốn ta.
Bạn thấy sao?