Ngón Tay Đứt Trong [...] – Chương 16

Nghe đứa trẻ xong, tôi khóc không thành tiếng.

Tôi không hiểu.

Tại sao Chu Thắng lại ngốc như .

Tại sao Từ Phương lại tàn nhẫn như .

Tại sao số phận lại đối xử với chúng tôi như .

"Bé , tay cháu sao ?"

Nghe xong ngọn ngành câu chuyện, cảnh sát cũng vô cùng , ngồi xổm trước mặt An An, hỏi bé.

An An dùng giọng khàn khàn : "Giường của bố hỏng rồi, cháu muốn cưa cho bố một cái giường mới, cháu không biết dùng cưa, nên bị cưa đứt ngón tay, lúc đó cháu chạy vào nhà muốn cầm máu nhanh, đến khi quay lại thì phát hiện không thấy ngón tay đứt rồi đâu."

"Là con đã nhặt ngón tay đứt của chị sao?"

Tôi về phía con trai Dương Dương, ngoài lý do này, tôi không nghĩ ra khả năng nào khác.

Dương Dương lật cuốn truyện tranh mang theo bên mình, lật đến một trang, chỉ vào hình ảnh gieo hạt dưa dưa trong tranh: "Gieo... gieo vào chậu, chị có... ngón tay mới."

Tôi hoàn toàn ngây người.

"Dương Dương! Con biết rồi!"

Cậu bé lắc đầu: "Không gặp chị , con không muốn ."

Tiếng phổ thông rất lưu loát, giống hệt câu lặp lại mà tôi nghe thấy hôm đó khi chơi trốn tìm.

Hóa ra mọi chuyện đều là do con trai tôi.

Là nó chỉ dẫn cho tôi.

Trong những năm qua, tôi không biết mệt mỏi mang theo Dương Dương xem ảnh của chúng tôi, xem ảnh của Chu Thắng, xem ảnh của con , tôi đi lại, đây là bố, đây là chị .

Tôi đã vô số lần nếu chị còn sống, chắc chắn Dương Dương sẽ vui vẻ rất nhiều rất nhiều.

Ban đầu là vì bị chứng tự kỷ phiền, ra những lời tự an ủi bản thân, không ngờ Dương Dương lại coi là thật.

Thật đúng là số phận trêu ngươi.

"An An, cho cảnh sát biết, tại sao con lại giấu giới tính của bố mình?"

An An ngoan ngoãn ngồi trên ghế, trả lời: "Bố là bệnh nhân tâm thần, lại là đàn ông, mỗi lần ra ngoài mọi người đều rất sợ hãi, mặc dù con đã rất nhiều lần bố sẽ không bao giờ người khác, vẫn có người ném đồ vào chúng con, mắng chúng con. Có lần con thấy một bị bệnh tâm thần, mọi người ít đề phòng ấy, không đánh ấy, không mắng ấy, nên con mới bảo bố là mẹ mình."

"Còn con thì vì khi con để tóc dài, thường có mấy ông xấu xa theo dõi con, có lần con trốn vào cửa hàng tiện lợi, một bà lão nhắc nhở con, bảo con cạo trọc tóc đi. Con theo, quả nhiên tốt hơn nhiều, vẫn bị ông mặt sẹo phát hiện, ông ta đã theo dõi con rất lâu rồi."

Cảnh sát thở dài: "Vậy tại sao cháu không báo cảnh sát?"

"Không thể báo cảnh sát, mặc dù con không biết bố đã gì, con cũng biết có thể ông ấy đã những chuyện rất tệ, con không muốn ông ấy bị bắt đi, nên hôm đó con thấy ảnh bố cũng chỉ dám không quen."

"Đồ ngốc, mẹ là mẹ của con mà, con sợ gì chứ, con không thấy trong nhà mẹ treo ảnh cưới của mẹ với bố con sao?"

"Cô Từ Phương đó, ta cũng có ảnh chụp chung với bố, ta là một xấu xa."

"Hơn nữa trước khi bố xảy ra chuyện đã con chỉ có một đứa em , nó đã c h ế t đuối rồi, bố vẫn còn một đứa con trai."

Tôi chỉ thấy đau lòng như bị kim châm.

May quá, may quá, bây giờ An An đã trở về bên tôi, Dương Dương cũng có thể mở miệng chuyện.

Khi đưa An An đi, tôi lại hỏi con bé: "Tại sao con lại dối, mình mười bốn tuổi, rõ ràng con chỉ mới mười hai tuổi."

Con bé rụt rè, cuối cùng vẫn nắm lấy tay tôi đưa ra: "Nói tuổi thật thì nhiều ông chủ thấy còn quá nhỏ không muốn nhận, mười bốn tuổi thì có một số ông chủ sẽ cho đi , lau bàn, rửa bát, lau nhà, những việc này đều có thể kiếm tiền, kiếm tiền thì có thể mua thuốc cho bố."

Tôi quay đầu đi, che miệng, lặng lẽ rơi nước mắt vì sự hiểu chuyện của con .

Vài ngày sau, theo nhật ký của Từ Phương, toàn bộ nhân viên y tế tham gia mua bán trẻ em trong bệnh viện năm đó đều sa lưới, Triệu kia cũng nhanh chóng bị bắt.

Nhát dao tôi đâm vào mặt sẹo xác định là vô tội, còn Chu Thắng thì vì tội lỗi trong quá khứ mà phải chịu sự phán xét.

Anh ấy bị đưa vào bệnh viện tâm thần, vừa điều trị vừa bị giam giữ.

Ngày chúng tôi đưa ấy vào viện, An An và Dương Dương nắm tay nhau, cách một lớp kính cha mình.

Mái tóc dài của ấy đã bị cạo trọc, thay vào đó là bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ.

Cuối cùng ấy cũng không cần phải che giấu thân phận người cha nữa.

Bên kia, Dương Dương lại cầm phấn, vẽ bậy trên bệ cửa sổ.

Đó là loại vòng tròn mà thằng bé từng vẽ trên cửa ngôi nhà ở khu nhà của Chu Thắng.

Trên một vòng tròn, bên dưới còn có một vòng tròn.

Tôi hỏi Dương Dương: "Đây là ý gì ?"

Dương Dương vừa vẽ vừa đọc: "8... 8... 88..." 

Thằng bé : "Bố... bố..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...