Ngón Tay Đứt Trong [...] – Chương 14

Cảnh sát rất nỗ lực khôi phục lại sự việc năm đó.

Chu Thắng đã ngây dại, may mắn là sáng nay họ tìm thấy một tập nhật ký ở quê cũ của Từ Phương, chính nhờ chúng mà mọi chuyện mới sáng tỏ.

Còn những sự thật đẫm máu đó, tàn khốc đến mức tôi không dám tin.

Từ Phương là y tá của một bệnh viện, bệnh viện ta việc cờ là bệnh viện tôi khám thai năm đó.

Cô ta vẫn luôn cấu kết với lãnh đạo, việc mua bán trẻ sơ sinh.

Năm đó Chu Thắng đưa tôi đi khám thai cờ gặp Từ Phương, biết tôi mang thai đôi, Từ Phương đã để mắt đến đứa trẻ trong bụng tôi.

Cô ta tìm đến Chu Thắng, đề nghị mua một đứa trẻ trong bụng tôi.

Từ Phương viết trong nhật ký:

[Nghe tôi muốn ta bán con, tên điên này lại đánh tôi, còn sẽ đến cục cảnh sát tố cáo tôi, thật không nể nang gì cả, tôi khóc lóc van xin ta rất lâu, ta mới chịu không báo cảnh sát, đợi đấy Chu Thắng, tôi nhất định sẽ khiến hối hận!]

[Tôi sắp xếp đồng nghiệp, dối rằng đứa trẻ trong bụng Ngô Ngọc có vấn đề, cần dùng loại thuốc đặc trị trị giá ba mươi mốt nghìn một liệu trình, bảo bọn họ mau chóng về nhà gom tiền, nếu không thì phải thai, hai tên ngốc này lại dễ dàng tin ngay, thấy Ngô Ngọc khóc thảm thiết, trong lòng tôi thật sướng.]

[Chu Thắng vẫn đến tìm tôi, Ngô Ngọc lại bị phát hiện mắc bệnh ung thư, ta không chịu nổi nữa, nghe tôi đứa trẻ sẽ bán cho nhà giàu có trong thành phố, sau này không phải sống khổ với họ nữa, ta hoàn toàn lòng.]

[Đồng nghiệp vô dụng thật, ung thư mà cũng chẩn đoán nhầm, may mà tôi đã chặn báo cáo, Chu Thắng không biết sự thật. Không , phải đợi đến khi Ngô Ngọc sinh con, tôi mới có thể ra chuyện chẩn đoán nhầm, nếu Chu Thắng đổi ý, tôi phải trả lời thế nào với chị Triệu, bên đó còn thiếu rất nhiều trẻ con.]

[Ngô Ngọc cuối cùng cũng sinh rồi, hai bé đều rất xinh, tôi theo đúng giao ước bế một đứa trẻ đi, Chu Thắng cùng tôi ngồi xe về quê, lúc đi, tuy ta không gì, tôi thấy ta lén lau nước mắt. Hừ, ai bảo ta trước đây không đồng ý quay lại với tôi, nếu không tôi cũng không tuyệt như , đừng trách tôi.]

[Đã giao đứa trẻ cho chị Triệu rồi, chị ấy đứa bé này lớn lên xinh xắn, lúc nhỏ có thể đi ăn xin, lớn lên có thể đi bán, chị Triệu vui vẻ đưa cho tôi hơn năm nghìn, tôi với Chu Thắng rằng người mua chê mẹ đứa trẻ từng bị bệnh, chỉ chịu trả năm trăm, ta không có ý kiến, chỉ rằng miễn đứa trẻ sống tốt, không phải chịu khổ là , tôi suýt không nhịn , sau này đứa trẻ sẽ sống tốt, còn nhiều ngày tốt đẹp đang chờ nó...]

Nhật ký đến đây, những nội dung sau đó về cơ bản là không liên quan đến Chu Thắng.

Mãi đến hơn năm năm sau, trong cuốn nhật ký thứ ba của Từ Phương, mới lại xuất hiện tên của Chu Thắng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...