Ngón Tay Đứt Trong [...] – Chương 13

Đến khi bước ra khỏi cục cảnh sát, tôi mới phát hiện mình đã sớm chảy nước mắt đầy mặt.

May mà trời sắp tối rồi, không đến nỗi bị người khác thấy bộ dạng thất thố này.

Tôi bế Dương Dương chuẩn bị về nhà, đi đến cửa khu nhà, tôi lại không muốn vào.

Trời vẫn luôn u ám, lúc này bắt đầu mưa.

Rất nhiều đứa trẻ đang chơi ngoài trời vì trời mưa, chạy nhảy ùa về nhà.

Hơn chục đứa trẻ chạy qua trước mặt tôi, tôi chỉ thấy trời đất quay cuồng.

Trong số này, đứa nào là con tôi?

Mưa càng lúc càng to, tôi cảm thấy một trận hoang mang chưa từng có.

"Dương Dương?"

Đột nhiên, đứa con trai vừa rồi còn ngoan ngoãn, nắm lấy tay tôi.

Nó cố kéo tôi đến con phố bên cạnh.

"Sao ?"

"Con muốn dẫn mẹ đi đâu?"

Dương Dương không , chỉ kéo tôi vào trong ngõ.

Trời đã tối đen như mực, còn đang mưa to, tôi sợ Dương Dương bị ốm, đang định đưa nó về, thì nghe thấy trong ngõ truyền đến một tiếng khóc.

Còn có cả tiếng chửi rủa độc ác.

Nghe có vẻ quen quen.

Tôi nhẹ nhàng bước tới, nhờ ánh đèn đường, phát hiện ra là tên đàn ông có vết sẹo trên mặt hôm đó.

Người đàn bà điên và An An đều ở đó.

Chỉ thấy tên đàn ông có vết sẹo trên mặt và người đàn bà điên đánh nhau, máu chảy lênh láng.

Tôi nghe thấy tên đàn ông có vết sẹo trên mặt chửi: "Con điên, mày mau buông tao ra! Con mày sớm muộn gì cũng phải lên giường với người khác, mày cản tao thử xem!"

Con ?

Con ?!

Hắn đến An An sao?

Tôi không khỏi về phía cậu bé đang co ro trong góc.

Nó ôm chặt hai chân, run rẩy, nước mưa ướt quần áo của nó, tôi mơ hồ thấy bên trong áo ngắn tay của nó mặc một chiếc áo khác.

Mặc hai chiếc áo...

Chỉ có con , mới mặc một chiếc áo khác bên trong áo ngắn tay.

An An là con !

Tôi vô thức muốn tay của nó, vì nó đang ôm chặt lấy mình, nên không thấy tay.

Nếu An An là con , thì người đàn bà điên kia...

Hai người vẫn tiếp tục vật lộn, cách màn mưa, tôi thấy mặt sẹo tức giận đến đỏ mặt, từ thắt lưng rút ra một con dao găm.

An An cũng thấy, nó sợ hãi, vô thức xông lên ôm lấy cánh tay của mặt sẹo.

Nó hết sức cản mặt sẹo, gào lên đến khản giọng: "Bố, đừng quan tâm đến con, chạy mau!"

Bố...

Nó gọi người đàn bà điên là bố.

Tôi lau đi nước mưa che khuất tầm , cuối cùng rõ, An An nắm lấy cánh tay của mặt sẹo, bàn tay nhỏ đó thiếu mất một đoạn ngón út.

Tôi ngây người đứng tại chỗ, gần như quên cả thở.

Thậm chí có một khoảnh khắc, tôi còn quên cả mình là ai.

Người điên gầy gò, cắt tóc ngắn, tên côn đồ hung thần ác sát...

Cho đến khi tiếng hét của Dương Dương truyền vào tai, tôi mới tỉnh lại từ trong cơn mơ hồ.

Tôi lấy con dao gọt hoa quả trong túi ra, lau nước mưa trên mặt, đi đến trước mặt mặt sẹo, không chút do dự đâm con dao vào lưng hắn.

Hắn trợn tròn mắt, không thể tin mà quay đầu tôi.

Ngay cả An An, cũng bị hành của tôi cho kinh ngạc.

Đá tên mặt sẹo sang một bên, thấy hắn hôn mê, tôi mới yên tâm, lập tức gọi điện báo cảnh sát.

"An... An?" Tôi mở miệng gọi tên bé, phát hiện giọng mình run rẩy.

Trong mưa lớn: "người đàn bà điên" loạng choạng bò tới.

"Đây là bố con sao?"

Tôi chỉ vào người gầy gò đó, An An.

An An do dự, cuối cùng gật đầu.

Tôi quay người, ngồi xổm trước mặt người đàn ông đó.

Ạm ta tôi, ngây ngốc .

Tôi vén tóc ta lên, thấy vết sẹo đỏ tươi đáng sợ trên mặt ta.

"Chu Thắng, sao lại thành ra thế này..."

Theo tiếng còi cảnh sát vang lên, mọi thứ biến mất trong mưa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...