12
Trong cục cảnh sát.
Sau khi nghe xong đoạn ghi âm, cảnh sát Trần : "Chúng tôi sẽ đi xác minh lại lời khai của đối phương, vừa hay, bên chúng tôi cũng có manh mối mới."
"Chúng tôi đã đến bệnh viện mà Từ Phương từng việc, trước đây ta y tá ở đó mấy năm, cấp trên cũ của ta cung cấp manh mối rằng, Từ Phương vì tự ý tiếp với bệnh nhân nên đã bị đuổi việc từ sớm."
"Tự ý tiếp với bệnh nhân mà bị đuổi việc?" Tôi không hiểu đây là hành vi vi phạm gì.
Cảnh sát Trần giải thích: "Phòng ban của Từ Phương là khoa sản, ta đã tự ý tiếp với sản phụ, đóng vai trung gian, buôn bán trẻ sơ sinh."
Tôi kinh ngạc.
"Cô ta bán con nít?!"
Tôi đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.
Nghĩ đến vừa rồi khi đi cúng con đã mang theo hai phần đồ cúng.
"Các trước đây có nhân chứng thấy Từ Phương và Chu Thắng bế một đứa trẻ, có ảnh đứa trẻ đó không?"
Cảnh sát Trần tôi đầy vẻ ngạc nhiên.
Tôi vội vàng thúc giục: "Có ảnh không, tôi muốn xem đứa trẻ đó!"
"Lúc đầu thì không có, mấy hôm trước người ở bến xe đã đưa một đoạn video tuyên truyền, vừa hay là quay vào ngày Từ Phương và Chu Thắng xuất hiện, qua đối chiếu, chúng tôi phát hiện ra một cặp nam nữ có đặc điểm ngoại hình giống họ."
Cảnh sát Trần mở video, tôi xem kỹ, quả nhiên ở góc dưới bên phải thấy hai người quen thuộc.
Chu Thắng và Từ Phương cùng nhau xuống xe, Từ Phương còn bế một đứa trẻ trong lòng, trong tã lộ ra khuôn mặt hồng hào của đứa trẻ.
Đứa trẻ đó giống hệt con tôi mới sinh ra.
Nói chính xác hơn, là đứa con sinh đôi đã c h ế t.
Năm đó tôi mang thai, không lâu sau thì phát hiện là song sinh, niềm vui mấy chẳng tày gang, rất nhanh sau đó tôi lại chẩn đoán mắc bệnh ung thư.
Tôi không muốn từ bỏ đứa trẻ, lại vì điều kiện kinh tế có hạn, dứt khoát không quan tâm đến bệnh ung thư nữa, muốn kéo dài đến khi đứa trẻ chào đời rồi mới điều trị.
Nhưng ngay khi tôi cố gắng đến lúc đứa trẻ sắp chào đời, bệnh viện khám thai thông báo với tôi rằng, hai đứa trẻ trong bụng vì lý do sức khỏe của tôi, một đứa đã ngừng phát triển.
Tôi đau lòng rất lâu, cuối cùng trong thời kỳ tồi tệ nhất đã đón đứa trẻ chào đời.
Quả thực chỉ có một đứa trẻ khỏe mạnh.
Vì là sinh mổ nên tôi không thấy đứa trẻ đã c h ế t, chỉ nghe cũng là một bé .
Bây giờ nghĩ lại, đứa trẻ kia căn bản không c h ế t, mà là Chu Thắng liên hợp với Từ Phương đưa nó đi.
"Nói như ," nghe xong lời tôi , cảnh sát lên tiếng: "Ngón tay đứt trong chậu hoa, hẳn là của đứa con kia của ."
Tôi gật đầu, có chút muốn khóc: "Mười mấy năm nay, tôi chưa từng nghi ngờ chuyện này, mười mấy năm trước không giống bây giờ, bản thân song sinh đã rất khó để sống sót cả hai đứa, thêm vào đó lúc đó trạng của tôi rất tệ, nên căn bản không nghi ngờ đến cái c h ế t của đứa trẻ kia."
"Ngón tay đứt xuất hiện trong chậu hoa nhà , chứng tỏ đứa bé đó ở rất gần , thậm chí có thể ở ngay trong khu đang sống."
Lời của cảnh sát khiến tim tôi đập thình thịch.
Đứa con kia có thể còn sống!
Thậm chí ngay bên cạnh tôi!
Điều này thật không thể tin nổi.
Bạn thấy sao?