11
Vụ án của Từ Phương vẫn đang trong quá trình điều tra, Chu Thắng vẫn bặt vô âm tín, ngón tay đứt trong chậu hoa đến giờ vẫn chưa có manh mối.
Mọi thứ đều rơi vào bế tắc.
Trong lúc bế tắc như , ngày giỗ của con đã đến.
Sau khi con rơi xuống nước, chúng tôi đã chôn cất con bé ở quê của Chu Thắng.
Tôi đưa Dương Dương về quê bằng xe buýt.
Trên xe, Dương Dương hiếm khi không khóc lóc, có lẽ là biết tôi đưa thằng bé đi thăm chị, nó cứ lặng lẽ ra ngoài cửa sổ.
Sau hơn một giờ ngồi xe, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi.
Mang theo đồ ăn vặt và đồ chơi, tôi và Dương Dương đến nghĩa trang.
Búp bê, công chúa nhỏ, đồ ăn vặt mà con thích ăn... Tất cả đồ chơi và đồ ăn vặt đều có hai phần, Dương Dương ngoan ngoãn đặt chúng trước mộ.
Tôi lặng lẽ bức ảnh trên bia mộ, vừa nghiêng đầu, đột nhiên thấy người đàn ông quen thuộc chôn cất bên cạnh.
Là Chu Thắng.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là người quen thuộc nhất, khuôn mặt trên bức ảnh đen trắng đó, tôi lại thấy có chút xa lạ.
Anh ta đã những chuyện kinh khủng như , tôi không muốn cúng bái ta chút nào.
Đang suy nghĩ, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng cãi vã từ xa vọng lại.
Tiếng ngày càng gần, là một nam một nữ, họ có vẻ đang đi về phía này.
Tôi vốn không có ý định nghe lén chuyện riêng tư của người khác, lại nghe thấy giọng nữ nhắc đến "Chu Thắng."
Chẳng lẽ họ quen chồng tôi sao?
Nghĩ , tôi liền cùng Dương Dương lặng lẽ di chuyển, trốn sau một bia mộ không xa.
Tôi ra hiệu cho con trai im lặng, nó liền chớp chớp mắt, không gì nữa.
Chỉ nghe giọng nữ : "Ai bảo ta có tiền án chứ, nghe Từ Phương bị ta g i ế t, thì để ta chịu tội thay cũng chẳng sao."
Người đàn ông : "Không thì sao, nếu bố em biết chúng ta đã ở bên nhau từ mấy năm trước, ông ấy sẽ đánh gãy chân em. Chu Thắng rời khỏi làng nhiều năm như , bây giờ còn mang án mạng trên người, mang thêm tội h i ế p d â m này nữa cũng chẳng sao đâu."
Cô tiếp tục : "Thực sự phải cảm ơn ta, năm đó chúng ta chuyện xấu, không ngờ về nhà bố em phát hiện ra có gì đó không ổn, em chỉ có thể dối với bố rằng mình bị kẻ xấu c ư ỡ n g h i ế p, may mà ông già sĩ diện, không báo cảnh sát, em rằng trời tối không thấy mặt đối phương. Những năm qua, ông ấy vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, vừa rồi cảnh sát đến, em đột nhiên nhớ ra trong số những bức ảnh chụp trước đây có Chu Thắng, liền dối rằng người đàn ông năm đó giống ta."
Cô khúc khích: "Thế nào, em có thông minh không?"
Liếc mắt , tôi thấy một mặc váy hai dây màu đen đang đứng trước mộ Chu Thắng, ta chính là trong bức ảnh mà cảnh sát mang đến.
Cô ta trước đây rằng mình bị Chu Thắng .
Nhưng tôi không ngờ ta lại dối.
"Anh cũng đừng trách chúng tôi, ai bảo có tiền án chứ, không biết đã c h ế t hay còn sống... Người chôn bên cạnh này là con phải không, đồ cúng là do vợ mang đến sao? Cô ta đến thăm con mà không thèm , nên ngoài chúng tôi ra, không có ai cúng bái nữa."
Họ còn gì nữa, tôi dần không nghe rõ.
Tôi quyết định phải những chuyện này với cảnh sát Trần.
May mà dạo này có nhiều chuyện quá, tôi đã cảnh giác, vừa rồi mở trước máy ghi âm điện thoại, khoảng cách này chắc ghi rõ.
Bạn thấy sao?