Ngọn Lửa Trái Tim: [...] – Chương 8

15.

Sau khi ký xong, thủ tục ly hôn diễn ra rất nhanh chóng.

Thời hạn giải quyết ly hôn là một tháng.

Trước khi mọi chuyện kết thúc, tôi nhận cuộc gọi từ thư ký của Trần Diên Chi: "Trần phu nhân, Trần tổng bị đâm xe!"

Trần Diên Chi đã trở thành một người thực vật.

Là do Mạnh Minh Tuệ .

Mạnh Minh Tuệ đã trộm hết tiền của Trần Diên Chi, sau khi phát hiện ra, ta mau chóng cử người đi tìm và rất nhanh đã tìm thấy ta vừa thai ở Hoa Kỳ.

Trần Diên Chi muốn giam ta dưới tầng hầm của biệt thự để tra tấn Mạnh Minh Tuệ đã nhân cơ hội trốn thoát.

Trần Diên Chi đuổi theo.

Trong lúc rượt đuổi, hai xe đã va chạm nhau.

Mạnh Minh Tuệ bị trọng thương, Trần Diên Chi trở thành người thực vật, hôn mê không tỉnh.

Và tôi đã trở thành cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Trần thị chỉ sau một đêm.

Tôi thay trang phục, khoác lên mình bộ đồ công sở đã lâu không mặc. Đứng trước gương, tôi thậm chí còn không nhận ra chính mình.

Suýt nữa tôi đã quên mất.

Nhiều năm trước, tôi cũng đứng trong giới kinh doanh, cống hiến hết mình lúc tuổi trẻ.

Là tôi tự nguyện lui về chăm lo cho gia đình.

Nhưng tôi chưa bao giờ quên rằng tôi cũng là một doanh nhân có năng lực vượt trội, có thể cùng Trần Diên Chi thành lập Tập đoàn Trần thị.

Đứng tại cuộc họp cổ đông, lời của tôi truyền khắp phòng họp một cách rõ ràng: “Tôi sở hữu 32% cổ phần của Tập đoàn Trần thị, Trần Diên Chi đang nằm viện ngay cả khi ta xuất viện thì Tập đoàn Trần thị có thể chịu đựng vị tổng giám đốc đầy tai tiếng này không?”

“Đứng trên lập trường kinh doanh, lợi ích là trên hết.”

"Thay vì cố gắng giải quyết mớ hỗn độn kia, thì tốt hơn hết nên vạch ra một đường lối rõ ràng, điều này càng có lợi cho sự phát triển của tập đoàn Trần thị."

"Mọi người nghĩ sao?"

Ngay khi ý kiến này đưa ra, các cổ đông nghị luận sôi nổi không ai phản bác.

Tôi tiếp: "Những ai ủng hộ tôi đảm nhận vị trí chủ tịch và tiếp quản công việc kinh doanh của Tập đoàn Trần thị, xin hãy vui lòng bỏ phiếu bằng cách giơ tay."

Mười cổ đông.

Mười phiếu đã bầu.

Tôi “danh ngôn chính thuận”* bổ nhiệm vào chức vị mới.

[*Nguyên văn: 名正言順: đủ tư cách, khả năng để đảm trách công việc nào đó; pháp luật hoặc mọi người thừa nhận, có danh nghĩa đàng hoàng thì lời mới có trọng lượng.]

"Cảm ơn mọi người đã tin tưởng."

Tôi đứng dậy, hơi cúi đầu cảm ơn: “Từ giờ trở đi, tôi, Hạ Nhiễm, sẽ tiếp quản tập đoàn Trần thị và dẫn dắt mọi người cùng nhau tạo dựng một tương lai mới.”

Giữa tiếng vỗ tay của đám đông.

Tôi đã thấy chính mình của nhiều năm trước.

Cô ấy tên ấy là Hạ Nhiễm.

Không phải là Trần phu nhân.

16.

Ba năm sau.

Kể từ khi tôi tiếp quản Tập đoàn Trần Thị, tập đoàn đã có những bước tiến vượt bậc và những cổ phiếu từng bị sụt giảm vì bê bối của Trần Diên Chi hiện vẫn tăng đều đặn.

Không còn ai nghi ngờ khả năng của tôi nữa, thậm chí trong các cuộc đàm phán, họ còn cảm khái* rằng nếu lúc trước tôi không vì gia đình mà rút lui về nội trợ, chắc chắn tôi sẽ có chỗ đứng trong giới kinh doanh.

[*cảm khái: từ: có cảm và thương cảm ngậm ngùi]

Tôi chỉ :

"Trái tim tôi chưa bao giờ ngừng chiến đấu."

Dần dần mọi người quên mất mối quan hệ của tôi với Trần Diên Chi.

Chỉ khen ngợi khả năng của tôi.

Bây giờ khi mọi người nhắc đến tôi, họ không còn gọi là Trần phu nhân khiến mọi ghen tị nữa mà là Chủ tịch Hạ Nhiễm.

Trần Diên Chi và tôi đã ly hôn.

Trần Diên Chi rơi vào trạng thái thực vật và vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ khẳng định kiếp này của ta có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Khi mới nghe tin, mắt tôi đỏ hoe, tôi ấy thật đáng thương.

Các bác sĩ và y tá đều khen ngợi tôi là một người vợ tốt.

Nhưng họ không biết rằng tôi đang hạnh phúc như thế nào trong lòng.

Chủ nhật, tôi đến bệnh viện thăm Trần Diên Chi theo lịch, ngày hôm đó trời mưa, những đám mây đen dày đặc che khuất mặt trời.

Trong phòng bệnh cũng có một chút cảm giác chán nản mơ hồ.

Cô y tá chăm sóc ấy thấy tôi đến liền vội vàng chào hỏi: "Trần phu nhân, đến rồi."

"Cảm ơn đã việc chăm chỉ."

Tôi mỉm và đặt bó hoa lên đầu giường .

Hương hoa đào đỏ tươi bao trùm căn phòng, tô điểm thêm chút sắc màu cho căn phòng xám xịt.

Cô y tá khéo léo rời đi, trước khi đóng cửa, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng chuyện của các y tá bên ngoài ——

"Cô Trần thực sự là một người tốt. Trần Diên Chi không chỉ bao nuôi nhân bên ngoài mà còn có một đứa con ngoài giá thú. Khi chuyện xảy ra, cha mẹ của ta cảm thấy xấu hổ đến mức không thèm đến thăm con trai mình. Đều nhờ Trần phu nhân là người tốt, dù trước đó bị ta phản bội như thế mà vẫn tiêu nhiều tiền như để chữa trị cho ta mấy năm nay. Tiêu rất nhiều tiền cho ta.”

"Đúng , Trần phu nhân đã đồng hành cùng Trần Diên Chi từ khi còn nghèo khó đến lúc trở nên giàu có hắn ta lại lừa dối ấy. Thật ghê tởm."

"Bây giờ Trần là chủ tịch của tập đoàn Trần Thị. Tập đoàn hiện tại thậm chí còn lớn mạnh hơn trước. Tôi nghe mọi cổ đông đều tôn trọng ấy."

Âm thanh dần dần nhỏ đi.

Tôi cúi đầu Trần Diên Chi trên giường bệnh, đã mấy ngày không gặp, khuôn mặt tuấn mỹ vốn có của ta trở nên trắng bệch, không có chút màu sắc nào. Các y tá chăm sóc rất chu đáo, dù quần áo có gọn gàng sạch sẽ vẫn không thể che giấu sự hốc hác của ta.

Ai thấy cũng không khỏi thở dài, Trần Diên Chi sắp ch.ết rồi.

Nói cách khác, nó còn đau đớn hơn cả cái ch.ết.

Trần Diên Chi coi trọng thể diện của mình nhất hiện tại chỉ có thể nằm trên giường bệnh để người khác tắm rửa cho mình.

Loại tra tấn tâm lý này như thể ở dưới địa ngục.

Tôi ngồi trước giường bệnh, nhẹ giọng : “Trần Diên Chi, có nghe thấy không?

"Mọi người đều tôi là người tốt.”

“Anh từng hỏi tôi một câu tôi không trả lời.”

Khi đó, Trần Diên Chi vừa trở lại công ty sau khi nghe tin từ đồn cảnh sát, biết Mạnh Minh Tuệ đã mang hết tiền của mình bỏ trốn.

Và người duy nhất có thể cứu ta là tôi.

Lúc đó hỏi tôi: “Tập đoàn Trần Thị cũng là công sức của em, em nỡ nó thực sự sụp đổ sao?”

Lúc đó tôi không trả lời.

Là vì thời cơ chưa đến.

Nhưng hiện tại tôi đã có thể .

"Tập đoàn quả thực là nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi, tất nhiên tôi sẽ không để nó sụp đổ dễ dàng như thế, tôi thực sự quá mệt mỏi với sự tồn tại của ."

"Cho nên, tôi chỉ có thể để hoàn toàn rời khỏi Trần thị."

17.

Đầu tiên, tôi tiếp cận Mạnh Minh Tuệ. Mạnh Minh Tuệ chưa thông minh đến mức có thể dùng lời ép buộc Trần Diên Chi thừa nhận thân phận của mình, cho nên ta cơ bản không biết tầm quan trọng của việc nắm bắt thời điểm.

Đó là lý do tại sao ta lại lo lắng hỏi Trần Diên Chi rằng liệu ta có cưới không, trong khi Trần Diên Chi rơi vào trạng tuyệt vọng và muốn ngăn chặn việc ly hôn.

Tôi chắc chắn một điều. Dù thế nào đi nữa, Trần Diên Chi sẽ không bao giờ cưới người phụ nữ đó.

Như tôi đã , tôi hiểu quá rõ về ta.

Khi còn trẻ, ta là một kẻ bất lương, việc gì cũng không bao giờ cân nhắc đến hậu quả. Theo năm tháng, ta đã dần trưởng thành trong xương cốt vẫn là một kẻ điên.

Anh ta đã tạo dựng sự nghiệp ở Bắc Kinh bằng cách dựa vào sự điên rồ của mình.

Nhưng ta tuyệt đối sẽ không muốn một người điên như vợ.

Huống chi so với Mạnh Minh Tuệ, ta càng quan tâm tới thể diện của bản thân hơn.

Kể cả Mạnh Minh Tuệ có thai, Trần Diên Chi cũng sẽ không cưới ta.

Vừa ly hôn đã có con.

Điều này đi chệch khỏi hình ảnh người đàn ông thương vợ con mà đã dày công xây dựng.

Anh ta có thể bỏ rơi người vợ đã cùng mình trải qua mấy chục năm thăng trầm không chút do dự, liệu đối tác ăn có yên tâm hợp tác với không?

Tất nhiên câu trả lời là, không.

Và Mạnh Minh Tuệ cũng biết điều ấy.

Đó là lý do tại sao ta gửi tin nhắn ép tôi rời khỏi Trần Diên Chi.

Nhưng ta đã đánh giá sai về tôi.

Tôi không phải là một người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối chỉ biết dựa vào đàn ông.

Trần Diên Chi đã phản bội tôi.

Tôi sẽ ly hôn với ta tôi sẽ không để mọi thứ ra đi dễ dàng.

Điều tương tự cũng phải xảy ra với Mạnh Minh Tuệ.

tôi đã kích mối quan hệ giữa hai người.

Sự thật đã chứng minh rằng mối quan hệ giữa Trần Diên Chi và Mạnh Minh Tuệ thực sự rất mong manh.

Tôi thực sự muốn hai con chó cắn xé nhau và cả hai đều thua thê thảm.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự điên rồ của bọn họ, một kẻ đã ch.ết và kẻ còn lại trở thành người thực vật.

Nhưng đâu liên quan gì đến tôi.

Lúc đó tôi đã với Trần Diên Chi:

"Làm sai thì phải gánh chịu hậu quả."

Hậu quả là, mọi thứ mất hết.

"Kiếp sau, tôi không muốn gặp lại nữa."

Tôi rời khỏi bệnh viện mà không ngoảnh lại và tôi cũng với y tá rằng mình sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Tất cả mọi việc trong quá khứ.

Để nó qua đi.

Đi ra khỏi bệnh viện, một bóng dáng nhỏ bé nhảy vào lòng tôi: “Mẹ.”

Tôi mỉm và ôm lấy bé.

Ấu Ấu giơ ngón tay lên trời, mỉm rạng rỡ, : "Mẹ ơi, mặt trời mọc rồi, mưa đã tạnh và bầu trời trong xanh."

Tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện, mặt trời vừa bị những đám mây đen che phủ đã từ từ ló ra.

Ánh nắng xua tan sương mù và chiếu xuống cơ thể tôi, thật ấm áp.

Giống như thời tiết ngày tôi chia tay Trần Diên Chi.

Tôi nhẹ nhàng nở một nụ :

"Ừ, trời nắng thật đẹp."

Và những đám mây đen che khuất ánh sáng,

Cuối cùng sẽ bị xua tan.

(XONG)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...