13.
Nhiều năm trước, sau khi tôi và Trần Diên Chi trở nên giàu có, chúng tôi muốn đưa bố mẹ tôi đến Bắc Kinh ông bà lại cảm thấy thành phố nhộn nhịp không phù hợp với họ nên nhất quyết ở lại quê hương.
Vài ngày trước, mẹ tôi vừa qua đời và giờ chỉ còn lại một mình bố tôi.
Tôi lo lắng cho ông ấy, không muốn bố ở quê một mình tính ông ấy rất bướng bỉnh, nhất quyết không chịu chuyển tới Bắc Kinh dù thế nào đi nữa.
Miễn cưỡng không nổi.
Sau sinh nhật, tôi bố tôi ngủ say trước khi rời đi cùng Trần Diên Chi.
Bước đi trên đường, tôi phát hiện ra con đường lầy lội thuở nhỏ giờ đã trải nhựa, rộng rãi và sạch sẽ.
Tôi còn nhớ ngày cưới , pháo nổ rợp trời, nhuộm đỏ cả con đường như ánh hoàng hôn rực rỡ trên bầu trời.
Khi đó, tôi cưới với đầy sự mong đợi, nắm tay bước vào phòng tân hôn mới, mong chờ một cuộc hôn nhân viên mãn.
Nhưng bây giờ lại, ngôi nhà mới nơi tôi định sống lúc đầu, giờ đây tường đều đã bong tróc.
Khắp nơi đều đổ nát.
Giống như cuộc hôn nhân của tôi với ấy.
Tan vỡ rồi.
Đang đi, giọng khàn khàn của Trần Diên Chi đột nhiên vang lên bên cạnh, hắn :
"Nhiễm Nhiễm, có lỗi với em.”
“Anh đã không giữ trái tim mình, sai rồi, đã phản bội em và cuộc hôn nhân của chúng ta. Đều là lỗi của .”
"Tất cả là lỗi của ."
Có một sự run rẩy ở cuối câu.
Tôi không trả lời mà chỉ lên ngọn đồi cách đó không xa, ngọn đồi phủ đầy cỏ xanh và hoa dại đang nở rộ.
Trong ánh hoàng hôn, nó trông giống như một bức tranh.
Tôi đột nhiên hỏi ta: "Trần Diên Chi, có nhớ lời thề mà đã thề với tôi trên ngọn núi này không?"
Anh sững người một lúc.
Tôi tiếp tục: “Anh từng , sẽ thương và bảo vệ tôi, cả đời sẽ không rời xa tôi cuối cùng chỉ có tôi là người giữ lời hứa của .”
"Tôi biết rằng trong vòng tròn này, việc lừa dối và chăm sóc con ngoài giá thú là chuyện nhỏ tôi và khác nhau. Chúng ta cùng nhau lớn lên như những người thời thơ ấu, cùng nhau bước ra khỏi khu phố nhỏ này. Với máu và nước mắt, chúng ta đã từng bước đạt ngày hôm nay. Tôi đã nghĩ chúng ta khác với họ.”
“Nhưng cuối cùng, tôi lại trở thành một trò hề.”
Tất cả đều do tôi tự cho rằng mình đúng.
Trần Diên Chi không biết từ lúc nào đã mục nát trong vũng nước bùn của vòng tròn Bắc Kinh.
Tôi là người duy nhất không biết.
Trần Diên Chi vừa khóc vừa xin lỗi tôi, nước mắt lăn dài trên má: “Nhiễm Nhiễm, em có thể tha thứ cho một lần không, thật sự có lỗi, sau này sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa, không?”
"Không có sau này nữa."
Nhưng tôi sẽ không mềm lòng.
"Trần Diên Chi, nếu sai, sẽ phải gánh chịu hậu quả."
Vì , tôi sẽ không tha thứ cho Trần Diên Chi.
Mạnh Minh Tuệ đã gửi cho tôi một tin nhắn ——
"Anh ấy thực sự đã bỏ rơi tôi.”
"Tôi sẽ không để ấy đi!"
Cô ta phát điên rồi.
14.
Một ngày sau, vào giữa đêm, Trần Diên Chi đột nhiên xuất hiện trên hot search——
#Sốc! Trần Diên Chi, chủ tịch tập đoàn Trần thị bị nghi ngờ có dính líu đến tố cáo xâm dục#
#Nóng! Hình tượng vợ của Trần Diên Chi sụp đổ#
Đó là bài đăng weibo của một tài khoản blogger có tích V*.
[ Tích V trên weibo:
྿ Vàng: Tài khoản đã xác thực thân phận của người dùng, không phải là tài khoản giả mạo.
྿ Đỏ: Tài khoản có lượt tương tác cực kỳ cao, như tài khoản của người nổi tiếng, blogger,… (Tương tự như tích xanh của Facebook)
྿ Xanh: Tài khoản của doanh nghiệp, đơn vị, cơ quan nhà nước.]
Nó ghi lại chi tiết toàn bộ quá trình Mạnh Minh Tuệ bị Trần Diên Chi xâm phạm.
Đêm khuya, giao lưu, say xỉn, cưỡng bức.
Bốn từ khóa tạo nên một câu chuyện.
Trong video, Mạnh Minh Tuệ đã khóc lóc một cách đáng thương và kể cho mọi người về quá khứ bi thảm của mình khi bị Trần Diên Chi cưỡng ép bao dưỡng. Hiện tại ta đã mang thai gần năm tháng.
Ban đầu, không có nhiều cư dân mạng tin vào điều đó.
Nhưng với việc tung ra các bức ảnh và video, độ tin cậy của sự việc ngày càng cao hơn.
Và đòn đánh quyết định là —
Hình ảnh cảnh sát đã bắt giữ Trần Diên Chi vì nghi ngờ có liên quan đến vụ việc tấn công dục.
Mặc dù Trần Diên Chi đã sớm trở về nhà sự việc vẫn lan truyền rộng rãi.
Tôi thấy Trần Diên Chi điên cuồng bấm điện thoại tất cả những gì ta nhận là thông báo không thể liên lạc từ tổng đài.
Anh ta không biết.
Mạnh Minh Tuệ đã rời khỏi đất nước ngay sau khi hợp tác điều tra. Là tôi đã đưa ta đi.
Mạnh Minh Tuệ biết Trần Diên Chi là người như thế nào và cũng biết Trần Diên Chi sẽ không bao giờ tha cho ta sau khi ra tù.
Vì thế sau khi trút giận xong, ta hoảng sợ bỏ chạy.
Với toàn bộ số tiền mà Trần Diên Chi cho ta.
Trần Diên Chi vì muốn cứu vãn hình nên chỉ có thể đến gặp tôi.
Anh ta van nài cầu xin tôi hoãn việc ly hôn và cùng đưa ra văn bản giải thích mọi việc với ta.
Giả vờ là một cặp đôi nhau.
Tôi , khẽ mỉm : “Tất nhiên tôi có thể đưa ra lời tuyên bố cùng tôi có một điều kiện.”
"Tôi muốn quyền nuôi con."
"Không thể nào!"
Anh ta tức giận : "Ấu Ấu là con của tôi!"
Tôi không ngạc nhiên, tôi đứng dậy và muốn rời đi "Vậy thì đừng chuyện đó nữa."
Trần Diên Chi ngăn tôi lại, hít một hơi thật sâu và : "Hạ Nhiễm, tập đoàn Trần thị cũng là đứa con tinh thần của em, em định để cổ phiếu của nó rớt giá và chịu đựng tai tiếng như à?"
Tôi ngước mắt , ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Trần Diên Chi, phải gánh chịu tất cả những lỗi lầm mà mình ra.”
Lời vừa thốt ra.
Cả căn phòng chìm vào im lặng.
Chúng tôi nhau, quen nhau hơn 30 năm, hiểu rõ nhau hơn ai hết, không ai chịu nhượng bộ.
Tuy nhiên, tôi không phải là người nóng vội.
Cuối cùng Trần Diên Chi thở dài: "Được, hứa với em."
Tôi không ngạc nhiên trước lựa chọn của ta.
So với sự nghiệp lẫy lừng mà đã tạo dựng qua hàng chục năm phấn đấu, chỉ đánh đổi bằng Ấu Ấu thôi thì chưa đủ.
"Vậy thì ký đi.”
"Tôi sẽ đưa ra lời tuyên bố."
Sau khi ta ký xong, tôi rút lại bản thỏa thuận ly hôn với vẻ mặt bình tĩnh đến lạ lùng.
Đây là lần đầu tiên biết đến nỗi đau bị người thân phản bội giờ nghĩ lại, tôi thấy chuyện đó như đã xảy ra từ kiếp trước.
Tại thời điểm này, tôi chắc chắn.
Tôi thực sự không còn Trần Diên Chi nữa.
Thậm chí trong lòng tôi còn cảm thấy một niềm vui khó tả khi thấy vẻ mặt chán nản và thất bại của người đàn ông trước mặt.
Một kẻ phản bội sao có thể có một kết thúc tốt đẹp?
Tôi quay người bỏ đi.
Khoảnh khắc bước ra khỏi công ty, cảm nhận ánh nắng chiếu vào người tôi thật ấm áp.
Tôi lên, mặt trời giữa trưa đã lên cao.
Dù có chuyện gì xảy ra hay là ai đi chăng nữa cũng không đủ sức ảnh hưởng đến hơi ấm của nó.
Một lần nữa, tôi mỉm .
Một cách chân thành.
Giờ phút này, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Bạn thấy sao?